Lời thề tan vỡ, tình yêu không nói thành lời

Lời thề tan vỡ, tình yêu không nói thành lời

Gavin

5.0
Bình luận
33
Duyệt
12
Chương

Sáu năm hôn nhân, tôi dốc cạn thanh xuân và tài sản để giúp chồng từ hai bàn tay trắng xây dựng nên cả một đế chế kinh doanh. Thế nhưng, trong một buổi phỏng vấn trực tiếp, anh ta lại thản nhiên tuyên bố trước hàng triệu khán giả rằng anh ta chưa từng yêu tôi. "Tôi ở bên cô ấy, ban đầu là vì biết ơn, sau đó là vì trách nhiệm." Ngay trong đêm đó, khi bố chồng tôi lên cơn đột quỵ, tôi gọi cho anh ta mười cuộc điện thoại nhưng không được. Người bắt máy lại là tình cũ của anh ta, cô ta lười biếng nói: "Anh ấy mệt lắm rồi, tối qua đã vất vả cả đêm." Bố chồng tôi qua đời mà không được gặp mặt con trai lần cuối. Sáu năm hy sinh của tôi, sáu năm chăm sóc người cha bị liệt của anh ta, cuối cùng chỉ đổi lại sự phản bội tàn nhẫn. Tôi lau khô nước mắt, soạn một bản thỏa thuận ly hôn. Yêu cầu duy nhất của tôi là: Cam Việt Sơn phải ra đi tay trắng.

Chương 1

Sáu năm hôn nhân, tôi dốc cạn thanh xuân và tài sản để giúp chồng từ hai bàn tay trắng xây dựng nên cả một đế chế kinh doanh.

Thế nhưng, trong một buổi phỏng vấn trực tiếp, anh ta lại thản nhiên tuyên bố trước hàng triệu khán giả rằng anh ta chưa từng yêu tôi.

"Tôi ở bên cô ấy, ban đầu là vì biết ơn, sau đó là vì trách nhiệm."

Ngay trong đêm đó, khi bố chồng tôi lên cơn đột quỵ, tôi gọi cho anh ta mười cuộc điện thoại nhưng không được.

Người bắt máy lại là tình cũ của anh ta, cô ta lười biếng nói: "Anh ấy mệt lắm rồi, tối qua đã vất vả cả đêm."

Bố chồng tôi qua đời mà không được gặp mặt con trai lần cuối. Sáu năm hy sinh của tôi, sáu năm chăm sóc người cha bị liệt của anh ta, cuối cùng chỉ đổi lại sự phản bội tàn nhẫn.

Tôi lau khô nước mắt, soạn một bản thỏa thuận ly hôn.

Yêu cầu duy nhất của tôi là: Cam Việt Sơn phải ra đi tay trắng.

Chương 1

Lý Gia Bảo POV:

"Trong sáu năm hôn nhân, tôi chưa từng yêu Lý Gia Bảo. Tôi ở bên cô ấy, ban đầu là vì biết ơn, sau đó là vì trách nhiệm."

Giọng nói quen thuộc của Cam Việt Sơn vang lên từ màn hình TV LCD treo trên tường phòng khách. Anh ta mặc một bộ vest Armani được cắt may tinh xảo, cổ tay áo lộ ra chiếc đồng hồ Patek Philippe mà tôi đã mua cho anh ta vào kỷ niệm ngày cưới thứ năm của chúng tôi. Anh ta trông thật bảnh bao, phong độ, một CEO trẻ tuổi thành đạt, là đối tượng mơ ước của vô số cô gái.

Người dẫn chương trình xinh đẹp mỉm cười, hỏi một cách tò mò: "Vậy ngài Cam, có thể nói rằng tình yêu đích thực của ngài không phải là người vợ hiện tại sao?"

Cam Việt Sơn nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt sâu thẳm mà tôi từng mê đắm giờ đây lại chứa đựng sự lạnh lùng xa cách. Anh ta khẽ nhếch môi, một nụ cười nhạt mà tôi biết là dành cho người trong lòng anh ta.

"Đúng vậy," anh ta nói. "Người tôi yêu, từ đầu đến cuối, chỉ có một người."

Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng đối với tôi, nó còn nặng hơn cả ngàn cân.

Tôi ngồi trên chiếc sofa da mềm mại, tay cầm điều khiển từ xa, toàn thân cứng đờ. Cả thế giới dường như sụp đổ trong khoảnh khắc đó. Sáu năm thanh xuân, sáu năm hy sinh không hối tiếc, sáu năm dốc cạn tài năng và tâm huyết của mình để giúp anh ta từ một kẻ tay trắng xây dựng nên cả một đế chế kinh doanh. Sáu năm chăm sóc người cha bị liệt của anh ta từng li từng tí.

Tất cả, trong mắt anh ta, chỉ đổi lại hai chữ "biết ơn" và "trách nhiệm".

Thật nực cười.

Nực cười đến mức nước mắt tôi không thể rơi xuống được.

Tôi bật cười, tiếng cười ngày càng lớn, vang vọng trong căn biệt thự trống trải. Tôi cười cho sự ngu ngốc của chính mình, cười cho mười mấy năm yêu thầm mù quáng, cười cho sáu năm hôn nhân tự lừa dối mình.

Bên dưới video phỏng vấn trực tiếp, bình luận nhảy lên như điên.

"Trời ạ, CEO Cam thật thẳng thắn! Nhưng nói vậy không sợ vợ buồn sao?"

"Vợ của CEO Cam là ai vậy? Chắc là một người phụ nữ rất tầm thường nên anh ấy mới không yêu."

"Nghe nói vợ anh ấy chỉ là một người nội trợ bình thường, còn tình cũ Tống Gia Hân mới là thiên kim tiểu thư, môn đăng hộ đối. Chắc chắn người anh ấy yêu là Tống tiểu thư rồi!"

"Thật đáng thương cho người vợ. Cả thanh xuân dành cho chồng, cuối cùng lại nhận được câu trả lời như vậy."

Đáng thương ư?

Tôi lau đi giọt nước mắt vừa chực trào ra nơi khóe mi. Không, Lý Gia Bảo tôi không cần sự thương hại của bất kỳ ai.

Tôi tắt TV. Căn phòng ngay lập tức chìm vào im lặng.

Sự im lặng này, giống như cuộc hôn nhân của chúng tôi, lạnh lẽo và trống rỗng.

Tôi cầm điện thoại lên, ngón tay run rẩy lướt tìm một số điện thoại.

"Alo, luật sư Trương."

Giọng nói của tôi bình tĩnh đến đáng sợ, không có một chút gợn sóng.

"Soạn cho tôi một bản thỏa thuận ly hôn."

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, có lẽ ngạc nhiên trước yêu cầu đột ngột của tôi. "Cô Lý, cô chắc chứ?"

"Chắc chắn," tôi đáp, giọng điệu kiên quyết. "Yêu cầu duy nhất của tôi là, Cam Việt Sơn phải ra đi tay trắng."

Cúp điện thoại, tôi đứng dậy, đi về phía căn phòng ở cuối hành lang.

Đây là phòng của bố chồng tôi. Sáu năm trước, ông bị đột quỵ, liệt nửa người. Từ đó đến nay, một tay tôi chăm sóc ông.

Tôi đẩy nhẹ cửa bước vào. Mùi thuốc khử trùng quen thuộc xộc vào mũi. Trên chiếc giường bệnh, một người đàn ông gầy gò đang nằm yên, đôi mắt nhắm nghiền, chỉ có lồng ngực khẽ phập phồng theo nhịp thở của máy trợ thở.

Tôi bước đến bên giường, thành thạo thay túi dịch truyền, kiểm tra các chỉ số trên màn hình. Sau đó, tôi lấy một chiếc khăn ấm, nhẹ nhàng lau mặt và tay cho ông.

"Bố," tôi khẽ gọi, giọng nói nghẹn ngào. "Con sắp phải đi rồi."

Ông không trả lời, chỉ có tiếng máy móc đều đều vang lên.

Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc, đầy những vết chai sạn của ông. "Con đã nghĩ rằng, chỉ cần con cố gắng, chỉ cần con yêu anh ấy đủ nhiều, một ngày nào đó anh ấy sẽ nhìn thấy con. Nhưng con đã sai rồi, bố ạ. Sai hoàn toàn rồi."

Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà lăn dài trên má.

"Sáu năm qua, con chăm sóc bố, có lẽ còn nhiều hơn thời gian con ở bên mẹ ruột. Con thực sự coi bố như cha của mình. Con đã nghĩ, dù anh ấy không yêu con, nhưng ít nhất con vẫn còn có bố. Nhưng giờ đây, sợi dây liên kết cuối cùng này... cũng sắp đứt rồi."

Giọng tôi lạc đi trong tiếng nấc.

"Anh ấy nói... anh ấy chưa từng yêu con. Anh ấy nói, người anh ấy yêu chỉ có một."

Tôi cười khổ. "Con thật ngốc, phải không bố? Rõ ràng biết người đó là ai, nhưng vẫn cố chấp lừa mình dối người."

"Bố ơi, con xin lỗi. Con không thể tiếp tục ở lại ngôi nhà này nữa. Con không thể tiếp tục làm vợ của anh ấy nữa."

Tôi cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán ông.

"Bố hãy bảo trọng. Con đi rồi, sẽ có người khác đến chăm sóc bố. Có lẽ... người đó sẽ làm tốt hơn con."

Tôi đứng thẳng dậy, lau khô nước mắt.

Đã đến lúc kết thúc rồi.

Kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này, kết thúc tình yêu đơn phương ngu ngốc của tôi.

Căn phòng chỉ còn lại tiếng "bíp bíp" đều đặn của máy theo dõi nhịp tim và tiếng thở khò khè của người đàn ông trên giường.

Trong không gian tĩnh lặng đến đáng sợ ấy, ký ức về mười mấy năm qua bỗng nhiên ùa về, rõ nét như một cuốn phim quay chậm.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Khác

5.0

Đám cưới của tôi và Gia Khang chỉ còn vài tuần nữa. Sau bảy năm, tôi đã tin chắc vào một tương lai hoàn hảo của chúng tôi. Thế rồi, Gia Khang vin vào cớ "mất trí nhớ chọn lọc" sau một chấn thương ở đầu, và chỉ quên đi duy nhất mình tôi. Tôi đã cố gắng giúp anh nhớ lại, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc gọi video của anh. "Đúng là một nước cờ thiên tài," anh ta khoe khoang với bạn bè. Cơn mất trí nhớ của anh ta chỉ là một "tấm vé ngoại tình" giả tạo để theo đuổi cô hot girl mạng Khả Hân trước đám cưới của chúng tôi. Trái tim tan nát, tôi giả vờ tin tưởng. Tôi chịu đựng những màn tán tỉnh công khai của anh ta với Khả Hân và những bức ảnh tự sướng đầy khiêu khích của họ. Anh ta chế giễu nỗi thống khổ của tôi, ưu tiên cho ca cấp cứu giả của Khả Hân. Sau một tai nạn do anh ta gây ra, anh ta bỏ mặc tôi bị thương, chọn đưa Khả Hân đến bệnh viện trước. Anh ta thậm chí còn cố gắng cắt đứt tài chính của tôi. Sao vị hôn phu của tôi có thể là một con quái vật tàn nhẫn, tính toán đến thế? Sự phản bội của anh ta đã đầu độc mọi ký ức. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã tin vào sự tàn độc vô biên đó. Sự trơ tráo của anh ta khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi sẽ không trở thành nạn nhân của anh ta. Thay vì gục ngã, một kế hoạch lạnh lùng đã hình thành. Tôi sẽ lột bỏ danh tính của mình, trở thành Phương Vy. Tôi sẽ biến mất, bỏ lại anh ta, quá khứ của tôi, và chiếc nhẫn đính hôn của anh ta mãi mãi, để giành lấy tự do cho mình.

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Xã Hội Đen

5.0

Tôi từng là vợ của Trần Hoàng Bách, kẻ đứng đầu Hội Hoàng Trần. Suốt nhiều năm, tôi là người bạn đời hoàn hảo, giúp anh ta từ một tay chân non trẻ leo lên vị trí ông trùm không ai dám tranh cãi. Tôi đã tin rằng anh ta chính là người đàn ông từng cứu mạng tôi và hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi. Ảo tưởng đó tan vỡ khi tôi tình cờ nghe được anh ta hứa hẹn sự bảo vệ y hệt như vậy với một nữ sinh viên mỹ thuật mà anh ta đang qua lại. Khi tôi chất vấn, anh ta gọi tôi là đồ bẩn thỉu và phiền phức. Khi tôi đòi ly hôn, anh ta dùng mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường trên má tôi và gầm lên rằng tôi thuộc về anh ta. Anh ta công khai trao quỹ từ thiện của tôi và chiếc vòng cổ vốn dành cho tôi cho nhân tình, tuyên bố cô ta là "tình yêu duy nhất" trước toàn bộ thành phố. Sự phản bội tột cùng ập đến khi cả hai chúng tôi bị bắt cóc. Bọn bắt cóc kề dao vào cổ mỗi người. Chúng bắt anh ta phải chọn. Anh ta nhìn tôi, người vợ của mình. Rồi nói: "Tôi chọn cô ấy." Anh ta bỏ mặc tôi bị hành hạ và giết chết, rồi cùng tình mới quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi đã không chết. Một người trung thành cũ của gia đình đã cứu tôi. Tôi giả chết, trốn khỏi đất nước và xây dựng một cuộc đời mới từ đống tro tàn của quá khứ. Cuối cùng tôi cũng được tự do. Cho đến đêm nay, khi anh ta bước vào nhà hàng của tôi, một bóng ma từ cuộc đời mà tôi đã chôn vùi. Anh ta đã tìm thấy tôi. Và anh ta muốn tôi quay lại.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Thời gian suy nghĩ ly hôn, cô Đường lên án?

Thời gian suy nghĩ ly hôn, cô Đường lên án?

Calla Rhodes
5.0

[Kết hôn với tỷ phú+Theo cô đến lò hỏa táng+Bị lộ thân phận] [Thái tử gia tài phệt của hắc bạch lưỡng đạo VS Ông trùm công nghệ độc lập] Đường Vãn kết hôn với chồng ba năm vẫn chưa gần gũi nhau, cô tưởng Lục Hạo do chuyên tâm công việc để họ có cuộc sống tốt. Cho đến ngày mẹ cô qua đời, cô bị phản bội và ly hôn, Đường Vãn mới nhận ra, ngay trong đêm tân hôn, Lục Hạo đã lén lút qua lại với người em kế của cô, Đường Y Y. Cô lấy lại mọi dịu dàng, không còn mong chờ, quyết định ly hôn. Mọi người đều chế giễu cô, "Đường Vãn điên rồi, lúc này còn dám bướng bỉnh sao, lên án lên đòi lên hôn!" "Cứ chờ xem, cô ấy cứng đầu chẳng được bao lâu đâu, vài hôm nữa sẽ lặng lẽ quay về thôi!" Ai cũng chờ đợi, nhưng vẫn không thấy Đường Vãn hối hận vì quyết định ly hôn. Ngược lại, họ lại thấy hot search cảnh Lục Hạo quỳ dưới mưa, cầu xin Đường Vãn đừng đi. Trong một buổi phỏng vấn, có phóng viên hỏi thẳng Đường Vãn liệu cô có ý định tái hôn với Lục tổng không. Cô chỉ lạnh nhạt đáp: "Cái gã phiền phức đó, tên cặn bã bẩm sinh, phải chờ đến lúc người ta không yêu mới yêu!" Còn người đàn ông khiến hắc bạch lưỡng đạo khiếp sợ lại kéo Đường Vãn vào lòng: "Ai dám động đến vợ tôi, cứ thử xem chuyện gì xảy ra!"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết