Người đàn ông đã quên cô ấy

Người đàn ông đã quên cô ấy

Gavin

5.0
Bình luận
43
Duyệt
25
Chương

Tôi đã hiến một quả thận để cứu mạng vị hôn phu của mình, Trần Nhật Cường. Vậy mà anh ta lại bắt tôi quỳ gối trong mưa bão, thêu áo cưới cho người phụ nữ khác. Anh ta bán đi bức tranh quý giá nhất của tôi, dùng máu của tôi để cứu mẹ của tình địch, thậm chí còn uy hiếp cả mẹ ruột của tôi chỉ để tôi phải nhận tội thay. Cuối cùng, anh ta nhốt tôi vào kho lạnh, mặc cho quả thận duy nhất còn lại của tôi suy kiệt dần cho đến chết. Tôi đã cho anh ta một quả thận, cho anh ta cả trái tim mình, tại sao đổi lại chỉ là sự phản bội và cái chết bi thảm? Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại năm mười chín tuổi, ngày đầu tiên tôi gặp anh ta.

Chương 1

Tôi đã hiến một quả thận để cứu mạng vị hôn phu của mình, Trần Nhật Cường.

Vậy mà anh ta lại bắt tôi quỳ gối trong mưa bão, thêu áo cưới cho người phụ nữ khác.

Anh ta bán đi bức tranh quý giá nhất của tôi, dùng máu của tôi để cứu mẹ của tình địch, thậm chí còn uy hiếp cả mẹ ruột của tôi chỉ để tôi phải nhận tội thay.

Cuối cùng, anh ta nhốt tôi vào kho lạnh, mặc cho quả thận duy nhất còn lại của tôi suy kiệt dần cho đến chết.

Tôi đã cho anh ta một quả thận, cho anh ta cả trái tim mình, tại sao đổi lại chỉ là sự phản bội và cái chết bi thảm?

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay trở lại năm mười chín tuổi, ngày đầu tiên tôi gặp anh ta.

Chương 1

Lục Bảo Ly POV:

Trần Nhật Cường, người đàn ông mà tôi đã hiến một quả thận để cứu mạng, giờ đây lại bắt tôi quỳ gối trong mưa bão, tỉ mỉ thêu một chiếc áo dài cưới... cho người phụ nữ khác.

Cơn bão gào thét bên ngoài cửa sổ, từng tia sét xé toạc bầu trời đêm, soi tỏ gương mặt tái nhợt của tôi. Mưa quất vào khung kính, âm thanh giống như tiếng roi da quất vào da thịt, lạnh lẽo và tàn nhẫn.

Tôi quỳ trên sàn đá cẩm thạch lạnh buốt, cái lạnh thấm qua lớp váy mỏng manh, len lỏi vào từng tấc da thịt, đặc biệt là vết sẹo bên hông trái, nơi quả thận của tôi từng ở đó. Cơn đau âm ỉ lại kéo đến, quen thuộc đến mức khiến người ta phát sợ.

Quản gia Trương đứng bên cạnh, khuôn mặt không chút biểu cảm, giọng nói lạnh như băng: "Thưa cô Lục, cậu Cường dặn, nếu trước bình minh mà cô vẫn chưa thêu xong đôi chim phượng hoàng này, thì cô không cần phải thêu nữa."

Bà ta đặt hộp kim chỉ xuống bên cạnh tôi, những cuộn chỉ ngũ sắc lấp lánh dưới ánh đèn chùm rực rỡ, trông thật trớ trêu.

"Và cũng không cần phải ở lại căn biệt thự này nữa." Quản gia Trương nói xong, xoay người rời đi, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà vang lên từng tiếng, xa dần, bỏ lại tôi một mình trong phòng khách rộng lớn, trống trải và cô độc.

Tôi cúi đầu, nhìn vào tà áo dài lụa đỏ rực đang dang dở trên tay. Đó là màu đỏ của hỷ sự, nhưng trong mắt tôi, nó lại giống như màu máu tươi, chói lòa đến đau đớn.

Tôi đã từng hỏi Cường, tại sao anh lại thích chim phượng hoàng đến vậy.

Anh ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi, giọng nói trầm ấm và dịu dàng: "Vì phượng hoàng là vua của các loài chim, tượng trưng cho sự cao quý và vĩnh cửu. Giống như tình yêu của chúng ta vậy, Bảo Ly. Nó sẽ là duy nhất, không gì có thể thay thế."

Tình yêu duy nhất, không gì thay thế.

Vậy mà giờ đây, anh lại vì một lời phán của thầy bói mà đột ngột hủy hôn.

Sau cái chết của cha, Trần Nhật Cường như biến thành một con người khác. Anh ta trở nên mê tín một cách mù quáng. Thầy bói nói rằng tôi khắc mệnh, sẽ ảnh hưởng xấu đến sự nghiệp của anh ta.

Thật nực cười.

Khi anh ta gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng, cần ghép thận gấp, chính tôi đã không do dự mà hiến một quả thận của mình. Lúc đó, sao thầy bói không nói tôi khắc mệnh anh ta?

Khi quả thận duy nhất còn lại của tôi dần suy yếu, tôi vẫn ngày đêm mong chờ đám cưới của chúng tôi. Lời hứa bên tai vẫn còn đó, nhưng người nói ra lời hứa đã thay lòng.

Anh ta tuyên bố đính hôn với Khâu Ánh Thy, con gái của một đối tác kinh doanh giàu có.

Và tôi, người đã từng là vị hôn thê của anh ta, giờ đây lại phải quỳ gối ở đây, thêu áo cưới cho tình địch của mình.

Kim thêu đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu đỏ thẫm rỉ ra, hòa vào màu đỏ của lụa, không thể phân biệt.

Cơn đau từ đầu ngón tay truyền đến, nhưng không thể nào so được với nỗi đau trong tim.

Đúng lúc này, cửa lớn bị đẩy ra, một cơn gió lạnh mang theo hơi mưa ùa vào. Khâu Ánh Thy khoác trên mình chiếc áo choàng lông chồn đắt tiền, bước vào, theo sau là Trần Nhật Cường với vẻ mặt lạnh lùng.

Ánh Thy liếc nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười chế giễu. Cô ta bước đến, cúi xuống nhìn tác phẩm trên tay tôi, rồi đột nhiên giơ tay tát mạnh vào mặt tôi.

"Bốp!"

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Đầu tôi ong ong, một bên má nóng rát. Tôi ngước lên, nhìn vào đôi mắt đắc thắng của cô ta.

Nước mắt không thể kìm nén được nữa, lăn dài trên gò má. Tôi không khóc vì cái tát, tôi khóc cho sự hy sinh ngu ngốc của mình, cho tình yêu đã chết.

Mọi người xung quanh đều nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, không một ai lên tiếng. Họ là những người làm trong nhà, những người đã từng cúi đầu chào tôi "bà chủ tương lai". Giờ đây, họ chỉ im lặng đứng nhìn tôi bị sỉ nhục.

Tôi run rẩy, cố gắng đứng dậy, nhưng cơn đau từ vết sẹo bên hông và sự suy nhược của cơ thể khiến tôi không còn chút sức lực nào.

Tôi lại ngã khuỵu xuống sàn.

Tấm lụa đỏ trên tay rơi xuống, đôi chim phượng hoàng đang dang dở như đang cười nhạo sự thảm hại của tôi.

Tôi nhớ lại bức tranh sơn mài mà tôi đã thức trắng nhiều đêm để hoàn thành, món quà tôi tặng anh nhân kỷ niệm ba năm yêu nhau. Bức tranh "Phượng Hoàng Tái Sinh", với ý nghĩa dù có trải qua bao nhiêu khó khăn, tình yêu của chúng tôi cũng sẽ bền vững như phượng hoàng niết bàn, tái sinh từ tro tàn.

Nhưng anh ta, người đã từng trân trọng nó như báu vật, lại đem nó đi bán đấu giá chỉ để làm vui lòng Khâu Ánh Thy.

Cái lạnh từ sàn đá cẩm thạch thấm vào xương tủy, quả thận duy nhất còn lại của tôi bắt đầu co thắt dữ dội. Tôi cảm thấy một cơn đau buốt nhói, lan ra khắp vùng thắt lưng.

Tôi cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng, không muốn để họ thấy sự yếu đuối của mình.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi.

Tôi chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, càng lúc càng lớn, như đang khóc thương cho số phận bi thảm của tôi.

Từng mũi kim, từng đường chỉ, tôi đã dồn hết tâm huyết và tình yêu của mình vào đó. Tôi đã từng hy vọng có thể cùng anh mặc bộ lễ phục này, bước vào lễ đường.

Nhưng giờ đây, tất cả chỉ còn là một giấc mơ tan vỡ.

Cơn đau ngày càng dữ dội, tôi cảm thấy cơ thể mình như đang bị xé toạc.

Tôi cố gắng hít một hơi thật sâu, nhưng không khí lạnh lẽo chỉ khiến tôi ho sặc sụa.

Thời gian trôi đi thật chậm, mỗi giây mỗi phút đều là một sự tra tấn.

Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng được nữa. Cơ thể tôi mềm nhũn, ngã vật ra sàn nhà.

Tấm áo dài đỏ rực phủ lên người tôi, giống như một tấm vải liệm.

Xung quanh im lặng như tờ, chỉ có tiếng mưa vẫn rơi không ngớt.

Tôi nhắm mắt lại, cảm thấy ý thức của mình dần dần tan biến.

Trong cơn mưa tuyết mịt mù, tôi quỳ gối trước cửa biệt thự, cả người lạnh cóng. Tuyết rơi dày đặc trên vai, trên tóc, biến tôi thành một người tuyết.

Trong lòng tôi đau như dao cắt, không phải vì cái lạnh, mà vì sự tuyệt vọng.

Anh ta đã hứa sẽ yêu tôi, sẽ chăm sóc tôi suốt đời.

Nhưng lời hứa đó, giờ đây đã trở thành một trò cười.

Tôi run rẩy đưa tay lên, tiếp tục thêu. Những ngón tay đã tê cóng, không còn cảm giác, nhưng tôi vẫn cố gắng điều khiển cây kim.

Máu từ đầu ngón tay lại rỉ ra, nhuộm đỏ cả tuyết trắng.

Mắt tôi đã mờ đi vì kiệt sức, nhưng tôi vẫn không dám dừng lại.

Bình minh sắp đến rồi.

Khi những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu rọi, tôi run rẩy đứng dậy.

Tôi lê bước chân nặng trĩu đến trước cửa, gõ nhẹ.

Bên trong không có bất kỳ tiếng động nào.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Không tha thứ, không hòa giải cô Nhiễm bám vào ông trùm Kinh Thành

Không tha thứ, không hòa giải cô Nhiễm bám vào ông trùm Kinh Thành

Anne-corinne Upson
5.0

Nhiễm Tuế Tuế từ nhỏ đã biết tương lai mình sẽ gả cho Phó Vân Đình. Cô dành hết niềm vui và sự ngưỡng mộ cho người đàn ông này, kiềm chế tính khí vì anh, học nhảy, tuân thủ quy tắc. Cô chờ đợi ngày mình được mặc chiếc váy cưới cùng anh bạc đầu răng long. Nhưng người đàn ông lại phớt lờ và đối xử lạnh lùng với cô hết lần này đến lần khác, cho đến khi anh bỏ rơi cô vào thời khắc sinh tử quan trọng, khiến cô hoàn toàn nhận ra rằng Phó Vân Đình không yêu cô. Cô kiên quyết trở về chính mình, trả thù và ngược đãi những kẻ cặn bã, giúp nhà họ Nhiễm nghèo khó trở lại vị trí hàng đầu của gia đình thượng lưu. Cô có cả thế giới trong mắt mình, nhưng không còn Phó Vân Đình. Người đàn ông hoảng loạn và gõ cửa phòng cô với đôi mắt đỏ ngầu, "Tuế Tuế, anh cho em tất cả, quay lại đây, được không?" Người mở cửa không phải là Nhiễm Tuế Tuế, mà là người chú lạnh lùng và kiêu ngạo của anh, ông trùm lớn thực sự trong giới thượng lưu Kinh Thành. Có những vết đỏ từ nụ hôn của người phụ nữ trên chiếc áo choàng tắm hở hang, và giọng nói khàn khàn tràn ngập niềm vui thỏa mãn, "Từ giờ trở đi, hãy gọi thím."

Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia

Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia

Echo
5.0

Kiếp trước, nàng vì nước cống hiến năm năm, nhưng quân công lại bị muội muội ruột mạo danh nhận thay. Vị hôn phu mà nàng đã trao trọn trái tim lại lạnh lùng đứng nhìn, hợp tác với muội muội đẩy nàng xuống vực sâu, cuối cùng chết thảm trong đêm tuyết. Trùng sinh trở về, nàng thề sẽ bắt những người phụ lòng nàng phải trả giá bằng máu! Đối mặt với người nhà và tên cặn bã giả tạo, nàng lạnh lùng ứng phó: Quân công? Ban thưởng? Vị hôn phu? Tất cả đều lấy đi đi! Nàng quay người quỳ xuống trong cung yến, chỉ thẳng vào vương gia tàn tật ngồi trên xe lăn ở gốc tối: "Xin bệ hạ hãy ban hôn cho thần nữ và Dự Vương điện hạ!" Cả thành đều xôn xao! Dự Vương, Tiêu Chấp, đôi chân tàn tật, tính tình hung ác nham hiểm, là hoạt diêm vương mà mọi người sợ hãi đến phải né tránh. Ai nấy đều cười nhạo nàng điên rồ, tự tìm đường chết. Nhưng họ đâu biết, điều nàng nhìn thấy ở nam nhân này chính là sự sắc bén và sức mạnh ẩn sâu bên trong. Nàng giúp hắn khôi phục khí phách, chữa lành đôi chân. Còn hắn hứa sẽ cho nàng một đời bình yên, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nàng. Khi muội muội giả mạo danh nàng giành quân công ra oai, khi mẫu thân của thiên kim thật còn muốn dùng mưu kế để thao túng số phận của nàng... Nàng hợp tác mới Dự Vương, từng bước tiến đến, lật đổ âm mưu, ra uy trong chiến trường! Cho đến khi đôi chân Dự Vương, đứng dậy bình thường, quyền khuynh triều dã. Cho đến khi nàng lấy tướng ấn ra, vạn quân thần phục Lúc này mọi người mới phát hiện: Hai người từng bị họ bỏ rơi đã sớm chấp tay ngước nhìn sơn hà.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết