/0/95802/coverbig.jpg?v=31ec35dcb1495b58b2aeccf30e5e3ef0&imageMogr2/format/webp)
Vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, chồng tôi lại đề nghị ly hôn. Đây là lần thứ tám, và lý do vẫn là cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, người đã vì ngăn cản đám cưới của chúng tôi mà gặp tai nạn. Nhưng lần này, tôi không chỉ bị ép ly hôn. Tôi bị người của cô ta bắt cóc, suýt bị làm nhục trong một chiếc xe ở ngoại ô. Trong lúc tuyệt vọng, tôi gọi cho anh ta cầu cứu. Nhưng điện thoại reo mãi mà không ai bắt máy. Sau đó, tôi nhận được một đoạn video. Trong đó, anh ta đang ở bên cô ta, và chính tay cô ta đã tắt cuộc gọi của tôi, còn anh ta thì im lặng chấp nhận. Năm năm chịu đựng, tám lần ly hôn, tôi cứ nghĩ chỉ cần mình nhẫn nhịn, anh ấy sẽ quay về. Nhưng khoảnh khắc đó, trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng. Khi anh ta quay về, vẫn với lời hứa hẹn sẽ tái hôn, tôi chỉ để lại một tờ giấy. "Cao Mẫn Đạt, đây là lần ly hôn cuối cùng. Tôi thành toàn cho anh và cô ấy."
Vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, chồng tôi lại đề nghị ly hôn. Đây là lần thứ tám, và lý do vẫn là cô bạn thanh mai trúc mã của anh ta, người đã vì ngăn cản đám cưới của chúng tôi mà gặp tai nạn.
Nhưng lần này, tôi không chỉ bị ép ly hôn. Tôi bị người của cô ta bắt cóc, suýt bị làm nhục trong một chiếc xe ở ngoại ô.
Trong lúc tuyệt vọng, tôi gọi cho anh ta cầu cứu. Nhưng điện thoại reo mãi mà không ai bắt máy.
Sau đó, tôi nhận được một đoạn video. Trong đó, anh ta đang ở bên cô ta, và chính tay cô ta đã tắt cuộc gọi của tôi, còn anh ta thì im lặng chấp nhận.
Năm năm chịu đựng, tám lần ly hôn, tôi cứ nghĩ chỉ cần mình nhẫn nhịn, anh ấy sẽ quay về. Nhưng khoảnh khắc đó, trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Khi anh ta quay về, vẫn với lời hứa hẹn sẽ tái hôn, tôi chỉ để lại một tờ giấy.
"Cao Mẫn Đạt, đây là lần ly hôn cuối cùng. Tôi thành toàn cho anh và cô ấy."
Chương 1
Lô Diễm Mai POV:
Vào ngày kỷ niệm 5 năm ngày cưới, món quà mà tôi nhận được từ người chồng đã ly hôn bảy lần, tái hôn bảy lần của mình, Cao Mẫn Đạt, vẫn là câu nói quen thuộc đến mức chai sạn: "Chúng ta ly hôn đi."
Đây là lần thứ tám anh ấy đề nghị ly hôn.
Tôi bình tĩnh ngước mắt lên, nhìn vào người đàn ông trước mặt. Anh ấy vẫn mặc bộ vest được cắt may tinh xảo, vẻ ngoài hoàn hảo không một tì vết, giống như lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Đôi mắt sâu thẳm của anh ấy lúc này đang chứa đầy sự áy náy và khổ sở.
"Lần này lại là vì cô ấy dọa tự tử à?" Tôi hỏi, giọng điệu không một chút gợn sóng, như thể đang hỏi hôm nay thời tiết thế nào.
Mẫn Đạt gật đầu một cách khó nhọc, giọng anh khàn đi: "Mai, anh xin lỗi. Ánh Ngọc... cô ấy lại lên cơn rồi, vừa mới cắt cổ tay trong bệnh viện. Bác sĩ nói cảm xúc của cô ấy không ổn định, không thể chịu thêm bất kỳ sự kích thích nào nữa."
"Tô Ánh Ngọc, bạn thanh mai trúc mã của anh, người mà vào ngày cưới của chúng ta đã điên cuồng lái xe đến để ngăn cản rồi gặp tai nạn, dẫn đến tàn tật vĩnh viễn, mất khả năng làm mẹ, còn mắc chứng trầm cảm nặng." Tôi nhẹ nhàng thuật lại, giống như đang kể một câu chuyện của người khác.
Tôi biết rõ hơn bất cứ ai.
Năm năm, tám lần ly hôn, lý do đều giống hệt nhau.
"Vậy lần này chúng ta sẽ ly hôn trong bao lâu? Một tháng? Ba tháng? Hay là nửa năm?" Tôi hỏi tiếp, thậm chí còn có tâm trạng nhấp một ngụm trà trên bàn.
Mẫn Đạt nhìn tôi, vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt anh. Có lẽ anh không ngờ tôi lại có thể bình tĩnh đến vậy.
"Mai, anh..." Anh ấy dường như muốn giải thích điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể nói: "Đợi cảm xúc của Ánh Ngọc ổn định lại, anh nhất định sẽ đón em về. Anh hứa."
Anh ta đưa tay ra, dường như muốn chạm vào mặt tôi, nhưng nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt tôi, bàn tay đang giơ lên giữa không trung lại cứng đờ rồi từ từ thu về.
Lời hứa.
Tôi gần như muốn cười phá lên. Lời hứa của anh ấy, giống như những tờ giấy chứng nhận ly hôn của chúng tôi, rẻ mạt và vô giá trị.
"Được thôi." Tôi đứng dậy. "Đi thôi, đừng để cô ấy đợi lâu."
Tôi nợ cô ta. Mẫn Đạt cũng luôn nói như vậy.
Nếu không phải vì ngày cưới của chúng tôi, cô ta đã không gặp tai nạn. Vì vậy, tôi phải trả giá.
Nhân viên ở cục dân chính dường như đã quá quen với sự xuất hiện của chúng tôi. Nhìn thấy chúng tôi, cô ấy còn mỉm cười chào một cách thân thiện.
"Lại đến rồi à?"
Cô ấy thành thạo lấy ra hai bản thỏa thuận ly hôn.
Tôi nhận lấy cây bút, Mẫn Đạt nhanh chóng ký tên của mình, nét chữ bay bổng, mạnh mẽ.
Tôi nhìn chằm chằm vào bản thỏa thuận trong vài giây.
Lần đầu tiên ly hôn, tôi đã khóc đến mức gần như ngất đi.
Lần thứ hai, tôi đau khổ cầu xin anh ấy đừng đi.
Lần thứ ba, tôi chết lặng.
Đến lần thứ tám này, trái tim tôi đã không còn một chút gợn sóng nào nữa. Nó giống như một hồ nước tù đọng, không có sự sống.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi trịnh trọng ký tên mình xuống.
Lô Diễm Mai.
Khi chúng tôi bước ra khỏi cục dân chính, tôi nhìn thấy Tô Ánh Ngọc đang đứng dựa vào chiếc xe Bentley của Mẫn Đạt. Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh, khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt, trông như một đóa bạch liên hoa mỏng manh trong gió.
Vừa nhìn thấy Mẫn Đạt, cô ta lập tức sà vào lòng anh, giọng nói nũng nịu: "Đạt, em đợi anh mãi."
Cơ thể Mẫn Đạt cứng đờ, anh ấy liếc nhìn tôi một cách mất tự nhiên.
Anh ấy cố gắng đẩy cô ta ra một cách nhẹ nhàng.
"Ánh Ngọc, đừng như vậy."
Nhưng Tô Ánh Ngọc lại càng ôm chặt hơn, hoàn toàn không để ý đến sự từ chối của anh ấy.
Cô ta cầm lấy giấy chứng nhận ly hôn từ tay Mẫn Đạt, giơ lên trước mặt tôi, nụ cười trên môi đầy vẻ đắc thắng và khiêu khích.
"Chị Diễm Mai, cảm ơn chị đã thành toàn cho chúng tôi."
Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
"Ánh Ngọc, đủ rồi!" Mẫn Đạt hơi nhíu mày, giọng điệu có chút không vui.
Tô Ánh Ngọc bĩu môi, kéo tay Mẫn Đạt làm nũng: "Đạt, chúng ta đi ăn lẩu cay đi, để chúc mừng. Lâu lắm rồi em không được ăn."
Rồi cô ta như nghĩ ra điều gì đó, quay sang nhìn tôi, giả vờ tốt bụng nói: "Chị Diễm Mai, hay là đi cùng chúng tôi đi? Dù sao thì mọi người cũng quen biết nhau cả mà."
Mẫn Đạt nhìn tôi với ánh mắt áy náy, như thể đang trưng cầu ý kiến của tôi.
"Được." Tôi gật đầu.
Tôi muốn xem, rốt cuộc anh ta có thể dung túng cho cô ta đến mức nào.
Tô Ánh Ngọc ngồi ở ghế phụ, cả người gần như dán vào Mẫn Đạt.
Cô ta thỉnh thoảng lại thì thầm vào tai anh ta điều gì đó, rồi lại đưa tay vuốt ve lồng ngực anh ta một cách mờ ám.
Và Mẫn Đạt, từ đầu đến cuối, chỉ im lặng, dung túng và thỏa hiệp.
Ngoài cửa sổ, trời bắt đầu lất phất mưa.
Tôi chợt nhớ lại ngày cưới của chúng tôi năm năm trước.
Ngày hôm đó, tôi mặc bộ váy cưới trắng tinh, còn anh ấy mặc bộ lễ phục màu đen, chúng tôi là cặp đôi kim đồng ngọc nữ nổi tiếng khắp trường đại học.
Anh ấy là hội trưởng hội sinh viên, tôi là hoa khôi của khoa âm nhạc. Anh ấy tài năng, đẹp trai, tôi thì dịu dàng, xinh đẹp. Chúng tôi gần như là yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên.
Anh ấy đã đối xử với tôi vô cùng dịu dàng, dịu dàng đến mức tôi từng nghĩ rằng mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới.
Tô Ánh Ngọc là thanh mai trúc mã của anh ấy, luôn thích anh ấy, bám riết không buông. Nhưng Mẫn Đạt luôn nói với tôi rằng anh ấy chỉ coi cô ta như em gái.
Cho đến ngày cưới của chúng tôi.
Hôm đó, điện thoại của Mẫn Đạt reo liên tục. Tô Ánh Ngọc điên cuồng gọi cho anh ấy.
Tôi đã nói một câu trong lúc vô tình: "Đừng nhận, hôm nay là ngày vui của chúng ta."
Thế là Mẫn Đạt đã tắt máy.
Sau đó, bi kịch xảy ra.
Tô Ánh Ngọc bị tai nạn xe hơi, tàn tật, vô sinh, trầm cảm.
Cô ta bắt đầu dùng cái chết để uy hiếp Mẫn Đạt.
Mỗi khi cô ta phát bệnh, Mẫn Đạt lại phải ly hôn với tôi, đến bên cạnh chăm sóc cô ta.
Tô Ánh Ngọc sẽ khiêu khích tôi, nói những lời khó nghe.
Đợi cô ta ổn định, cô ta lại khóc lóc xin lỗi.
Rồi Mẫn Đạt lại tái hôn với tôi.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy bảy lần.
Tôi từ đau khổ, tuyệt vọng, đến chết lặng, rồi mệt mỏi.
Lần này, tôi sẽ không tái hôn nữa.
Tôi mệt rồi.
Tôi nhắn tin cho anh trai: "Anh, ngày mai chúng ta đi Đà Lạt đi, em muốn rời khỏi thành phố này."
Anh trai nhanh chóng trả lời: "Được, anh đã sắp xếp xong xuôi cả rồi. Mai, đừng buồn nữa, thằng khốn đó không xứng đáng với em."
Nước mắt tôi bất giác trào ra, nhưng tôi nhanh chóng lau khô, không để chúng rơi xuống.
Chúng tôi đến nhà hàng lẩu.
Tô Ánh Ngọc nhất quyết đòi ngồi cạnh Mẫn Đạt, cả người gần như dán vào anh ta, nũng nịu.
"Đạt, em muốn ăn cái này."
"Đạt, gắp cho em miếng thịt bò đi."
Mẫn Đạt cố gắng đẩy cô ta ra, nhưng Tô Ánh Ngọc lại bắt đầu khóc lóc, "Anh ghét em rồi phải không? Em biết mà, anh vẫn còn yêu chị ta..."
Cuối cùng, Mẫn Đạt lại thỏa hiệp.
Anh ấy kiên nhẫn gắp đồ ăn cho cô ta, lau miệng cho cô ta, dịu dàng như đang chăm sóc một đứa trẻ.
Người phục vụ đi qua còn cười nói: "Anh chị tình cảm thật đấy."
Tôi ngồi đối diện, giống như một người vô hình.
Chiếc túi xách của tôi vô tình bị rơi xuống đất, đồ đạc bên trong văng ra tứ tung. Một chiếc hộp nhỏ màu xanh lam lăn đến chân Tô Ánh Ngọc.
Đó là chiếc kẹp tóc đàn tranh mà Mẫn Đạt đã tặng tôi vào ngày sinh nhật đầu tiên của tôi sau khi kết hôn. Tôi luôn mang nó bên mình.
Sắc mặt Tô Ánh Ngọc đột nhiên thay đổi.
Cô ta đứng phắt dậy, cầm lấy nồi lẩu đang sôi sùng sục trên bàn, hét lên một cách điên cuồng: "Lô Diễm Mai, mày đang khoe khoang với tao phải không?!"
Nói rồi, cô ta hất thẳng nồi lẩu về phía tôi.
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái