Cơn thịnh nộ của sự từ chối: Sự trở về của người vợ

Cơn thịnh nộ của sự từ chối: Sự trở về của người vợ

Gavin

5.0
Bình luận
70
Duyệt
25
Chương

Năm năm thanh xuân, tôi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Phát, đã che giấu thân phận để chăm sóc cho Bùi Hữu Bảo, người đàn ông tôi yêu và đã cứu mạng từ một vụ hỏa hoạn. Nhưng anh ta chưa bao giờ yêu tôi. Trong tim anh ta chỉ có mối tình đầu. Vì cô ta, anh ta hết lần này đến lần khác thất hẹn trong ngày thử váy cưới. Giọt nước tràn ly là khi ba nuôi tôi lên cơn đau tim. Mẹ anh ta cố tình phá hỏng xe, còn anh ta lại chọn đưa tình đầu đi viện vì đau dạ dày, bỏ mặc ba tôi chết trong tuyệt vọng. Anh ta không những không hối lỗi mà còn dùng kim châm đâm vào tay tôi, ép tôi phải chăm sóc cho cô ta. Năm năm hy sinh, đổi lại là vết sẹo cứu mạng trên lưng bị anh ta ghê tởm và cái chết của người thân duy nhất. Tình yêu của tôi đã hoàn toàn chết. Tôi hủy bỏ hôn ước, trở về với thân phận thật của mình. "Bùi Hữu Bảo, từ nay về sau, tôi và anh, không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Tôi sẽ khiến các người, phải trả giá."

Chương 1

Năm năm thanh xuân, tôi, người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hoàng Phát, đã che giấu thân phận để chăm sóc cho Bùi Hữu Bảo, người đàn ông tôi yêu và đã cứu mạng từ một vụ hỏa hoạn.

Nhưng anh ta chưa bao giờ yêu tôi. Trong tim anh ta chỉ có mối tình đầu. Vì cô ta, anh ta hết lần này đến lần khác thất hẹn trong ngày thử váy cưới.

Giọt nước tràn ly là khi ba nuôi tôi lên cơn đau tim. Mẹ anh ta cố tình phá hỏng xe, còn anh ta lại chọn đưa tình đầu đi viện vì đau dạ dày, bỏ mặc ba tôi chết trong tuyệt vọng.

Anh ta không những không hối lỗi mà còn dùng kim châm đâm vào tay tôi, ép tôi phải chăm sóc cho cô ta.

Năm năm hy sinh, đổi lại là vết sẹo cứu mạng trên lưng bị anh ta ghê tởm và cái chết của người thân duy nhất. Tình yêu của tôi đã hoàn toàn chết.

Tôi hủy bỏ hôn ước, trở về với thân phận thật của mình.

"Bùi Hữu Bảo, từ nay về sau, tôi và anh, không còn bất cứ quan hệ gì nữa. Tôi sẽ khiến các người, phải trả giá."

Chương 1

Lê Thảo Chi POV:

Năm năm thanh xuân, một ngàn tám trăm hai mươi lăm ngày, tôi đã dùng tất cả để đổi lấy một lời hứa hẹn. Hôm nay, khi khoác lên mình bộ váy cưới trắng tinh, tôi lại bắt đầu hoài nghi, liệu lời hứa đó có thật sự tồn tại hay không.

Tôi đứng trước cửa tiệm váy cưới cao cấp, bộ váy lộng lẫy trên người dường như không thuộc về tôi. Nó quá đẹp, quá xa hoa, giống như một giấc mơ mà tôi không dám chạm vào. Xung quanh, những cặp đôi khác rạng rỡ thử đồ, tiếng cười nói vui vẻ của họ càng làm nổi bật sự cô độc của tôi.

Đây đã là lần thứ ba.

Lần thứ ba tôi mặc váy cưới, trang điểm xinh đẹp, đứng ở đây chờ đợi Bùi Hữu Bảo, vị hôn phu của tôi. Và cũng là lần thứ ba, anh ấy thất hẹn.

Điện thoại trong túi xách rung lên. Không phải cuộc gọi tôi mong chờ. Là một dãy số quen thuộc, một người mà tôi luôn có thể dựa vào.

"Anh Lạc." Tôi cố gắng để giọng mình nghe bình tĩnh.

"Lại không đến à?" Giọng Hoàng Xuân Lạc ở đầu dây bên kia lạnh như băng, nhưng tôi có thể nghe ra sự quan tâm ẩn giấu bên trong.

"Vâng."

Tôi không cần phải giải thích thêm. Anh ấy hiểu tất cả.

Đôi chân mang giày cao gót bắt đầu mỏi nhừ. Năm năm qua, tôi đã quen với việc đi giày bệt để tiện chăm sóc một người ngồi xe lăn. Đôi giày cao gót này, cũng giống như bộ váy cưới, là một thứ xa lạ, một sự gượng ép. Tôi khẽ nhấc gót chân, cố gắng giảm bớt áp lực.

"Thảo Chi, về đi." Giọng Xuân Lạc trở nên nghiêm túc. "Em đã làm đủ rồi. Năm năm, em đã trả đủ ân tình cho nhà họ Bùi rồi. Về nhà đi, anh và ba mẹ đang chờ em."

Về nhà? Nhà của tôi ở đâu?

Ngôi nhà của tập đoàn Hoàng Phát hùng mạnh, hay căn phòng nhỏ bé dành cho người giúp việc trong biệt thự nhà họ Bùi?

Tôi im lặng.

"Anh biết em không nỡ bỏ ông An lại một mình. Anh hứa với em, chỉ cần em đồng ý về, anh sẽ lập tức sắp xếp cho ông ấy đến bệnh viện tốt nhất ở nước ngoài, dùng phương pháp điều trị tiên tiến nhất. Mọi chi phí anh sẽ lo."

Lời hứa của Xuân Lạc như một dòng nước ấm chảy vào trái tim đã nguội lạnh của tôi. Ba nuôi, ông Lê Văn An, là người thân duy nhất của tôi ở nhà họ Bùi, là lý do duy nhất níu chân tôi ở lại nơi này.

Tiếng "tinh" một tiếng từ điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Một tin nhắn mới.

Là Đan Thu Thủy, mối tình đầu của Bùi Hữu Bảo, gửi đến.

Bức ảnh chụp Hữu Bảo đang dịu dàng đút cháo cho cô ta trong phòng bệnh. Gương mặt anh đầy vẻ lo lắng, ánh mắt anh chưa bao giờ nhìn tôi như vậy. Kèm theo đó là dòng chữ đầy khiêu khích: "Chị Thảo Chi, xin lỗi nhé, anh Bảo nói hôm nay không thể đến thử váy cưới với chị được rồi. Dạ dày em đột nhiên đau quá, anh ấy phải ở lại chăm sóc em."

Tay tôi run lên, nhưng rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Nực cười.

Tôi đã quen rồi. Năm năm qua, chỉ cần Đan Thu Thủy gọi một tiếng, dù là nửa đêm hay bão giông, Bùi Hữu Bảo cũng sẽ lập tức chạy đến bên cô ta. Đau dạ dày, nhức đầu, mèo cưng bị bệnh... bất cứ lý do vớ vẩn nào cũng có thể trở thành cái cớ để anh bỏ lại tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu. Mùi vải mới của chiếc váy cưới xộc vào mũi, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.

"Anh Lạc," tôi nói vào điện thoại, giọng nói đã không còn chút cảm xúc nào, "em đồng ý. Nhưng em có một điều kiện."

"Em nói đi."

"Hãy để ba nuôi của em sống quãng đời còn lại trong sự thanh thản và đầy đủ. Đừng để bất cứ ai làm phiền ông ấy."

"Anh hứa."

Tôi cúp máy. Nhìn mình trong gương, cô gái với khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng, mặc bộ váy cưới đắt tiền, trông thật xa lạ và nực cười. Tôi giống như một con búp bê bị người ta vứt bỏ.

Tôi cúi xuống, không chút do dự, nắm lấy gót giày cao gót.

"Cạch."

Chiếc gót giày tinh xảo, biểu tượng của sự nữ tính và kiêu hãnh, gãy lìa trong tay tôi.

Tôi không cần nó nữa. Cũng như tôi không cần Bùi Hữu Bảo nữa.

Tình yêu của tôi, đã chết rồi.

Ký ức quay trở lại năm năm trước, cái ngày định mệnh đã thay đổi hoàn toàn cuộc đời tôi.

Đó là một đêm mưa tầm tã. Bùi Hữu Bảo, thiếu gia nhà họ Bùi, người mà tôi thầm yêu từ khi còn là một cô bé con của bác tài xế, vừa cãi nhau với Đan Thu Thủy. Anh lái xe trong cơn tức giận, và tai nạn đã xảy ra. Chiếc xe lật nhào, bốc cháy.

Tôi đã không suy nghĩ gì, lao vào biển lửa.

Lúc đó, trong đầu tôi chỉ có một ý nghĩ duy nhất: anh ấy không thể chết.

Tôi dùng hết sức lực kéo anh ra khỏi chiếc xe sắp nổ tung. Lưng tôi bị một mảnh vỡ nóng bỏng găm vào, đau đớn đến tận xương tủy, nhưng tôi không buông tay. Ngay khi tôi kéo được anh ra xa, chiếc xe phía sau lưng nổ tung, một luồng khí nóng khủng khiếp ập đến, đẩy tôi ngã sấp xuống.

Lưng tôi bỏng rát, máu và da thịt quyện vào nhau.

Khi tôi tỉnh lại trong bệnh viện, câu đầu tiên tôi nghe được từ Hữu Bảo không phải là lời cảm ơn. Anh ấy nắm chặt tay Đan Thu Thủy, người đến thăm sau đó, khóc lóc và hỏi: "Thủy, tại sao em lại cãi nhau với anh? Tại sao?"

Anh ấy hoàn toàn không để ý đến tôi, người nằm trên giường bệnh bên cạnh, toàn thân quấn băng trắng.

Sau tai nạn, Hữu Bảo bị liệt hai chân. Từ một thiếu gia kiêu ngạo, anh trở nên tự ti, cáu kỉnh và tàn nhẫn. Anh trút mọi sự bực tức lên tôi. Anh đập phá đồ đạc, ném bát đũa vào người tôi, dùng những lời lẽ cay độc nhất để sỉ nhục tôi.

"Cút đi! Tôi không cần cô thương hại! Nhìn cô tôi chỉ thấy ghê tởm!"

Mỗi lần như vậy, tôi chỉ im lặng dọn dẹp, rồi lại kiên nhẫn bưng bát thuốc đến bên giường. Tôi nhớ ngày xưa, trước khi tai nạn xảy ra, anh đã từng đối xử rất tốt với tôi. Anh sẽ mỉm cười khi tôi mang cho anh một ly nước, sẽ xoa đầu tôi và khen tôi ngoan.

Tình yêu thầm kín từ thuở nhỏ đã trở thành động lực để tôi ở lại. Tôi tin rằng, chỉ cần tôi đủ kiên nhẫn, anh ấy sẽ lại trở về là Hữu Bảo của ngày xưa.

"Hữu Bảo, em yêu anh." Tôi đã quỳ xuống bên giường bệnh của anh, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của anh. "Dù anh có ra sao, em vẫn sẽ ở bên cạnh anh. Xin anh, đừng từ bỏ."

Anh ấy nhìn tôi bằng ánh mắt trống rỗng, rồi dần dần, sự tuyệt vọng trong mắt anh được thay thế bằng một chút dựa dẫm.

Mẹ anh, bà Nga, một phu nhân giàu có điển hình, luôn khinh miệt tôi. Bà ta cho rằng tôi ở lại là để "trèo cao", để được làm mợ chủ nhà họ Bùi.

"Một đứa con gái tài xế thì biết cái gì? Cô chẳng qua chỉ là muốn lợi dụng con trai tôi thôi."

Tôi mặc kệ những lời sỉ nhục đó. Tôi bắt đầu học châm cứu, xoa bóp, tìm hiểu mọi phương pháp có thể giúp anh phục hồi. Tôi bỏ dở việc học ở trường đại học danh tiếng, từ chối lời đề nghị trở về Hoàng Phát của ba mẹ ruột. Tôi đã cược cả tương lai và danh dự của mình vào tình yêu này.

Mỗi ngày, tôi đều kiên trì xoa bóp cho anh, dù cho anh có liên tục nổi cáu, hất đổ dụng cụ, thậm chí là đánh tôi. Tôi cắn răng chịu đựng, tin rằng tình yêu của mình có thể cảm hóa được anh. Anh muốn liên lạc với Đan Thu Thủy, tôi trở thành người đưa thư. Tôi chạy xe dưới mưa, mang những lá thư tay chan chứa tình cảm của anh đến cho cô ta, rồi lại mang về những lời hồi âm hờ hững.

Tôi giống như một con ngốc, một con rối trong vở kịch tình yêu của họ.

Một lần, Hữu Bảo tuyệt vọng đến mức muốn tự tử. Anh ấy dùng mảnh vỡ của bình hoa để rạch cổ tay. Tôi đã không ngần ngại dùng tay không để giữ lấy mảnh vỡ sắc nhọn, máu tôi chảy đầm đìa, nhưng tôi đã ngăn được anh.

Dần dần, anh ấy không còn đẩy tôi ra xa nữa. Anh ấy bắt đầu chấp nhận sự chăm sóc của tôi. Một ngày, anh ấy đột nhiên nói: "Thảo Chi, hay là... chúng ta kết hôn đi."

Trái tim tôi như vỡ òa trong hạnh phúc. Tôi đã nghĩ cuối cùng sự hy sinh của mình cũng được đền đáp.

Nhưng rồi, tôi phát hiện ra, anh ấy muốn kết hôn với tôi chỉ vì Đan Thu Thủy nói rằng cô ta sẽ không bao giờ chấp nhận một người đàn ông tàn phế. Anh ấy muốn dùng cuộc hôn nhân này để chứng minh cho cô ta thấy, anh vẫn có người cần, vẫn có giá trị.

Năm năm. Tôi đã dành trọn năm năm để chăm sóc anh.

Dưới sự kiên trì của tôi, đôi chân của Hữu Bảo bắt đầu có cảm giác trở lại. Phép màu đã xảy ra. Đúng vào ngày Đan Thu Thủy từ nước ngoài trở về, anh đã đứng dậy được.

Tôi vui mừng nấu một bàn đầy những món anh thích, định cho anh một bất ngờ. Nhưng khi tôi đến bệnh viện, tôi chỉ thấy cảnh anh và Thu Thủy ôm nhau khóc nức nở.

"Thủy, anh biết mà, chỉ cần em quay về, anh nhất định sẽ khỏi." Hữu Bảo nói, giọng đầy xúc động.

Anh ấy hoàn toàn quên mất sự tồn tại của tôi. Anh ấy quy mọi công lao cho sự trở về của "tình yêu đích thực".

Tôi đứng đó, trên tay là hộp cơm giữ nhiệt, giống như một con hề được trang điểm kỹ lưỡng, đến để chúc phúc cho vở kịch của họ.

Sau đó, đám cưới của chúng tôi liên tục bị trì hoãn. Hôm thì Thu Thủy đau dạ dày, hôm thì cô ta bị stress, hôm thì con chó của cô ta đi lạc...

Tôi đã tự lừa dối bản thân rằng chỉ cần kết hôn, mọi chuyện sẽ ổn. Nhưng hôm nay, khi đứng trong tiệm váy cưới này một mình, tôi đã hoàn toàn tỉnh ngộ.

Gót giày đã gãy. Tình yêu cũng đã tan.

Tôi cởi bỏ bộ váy cưới, trả lại cho cửa hàng, rồi mặc lại bộ quần áo cũ của mình.

Tôi sẽ không chờ đợi nữa.

Bùi Hữu Bảo, từ nay về sau, Lê Thảo Chi tôi và anh, không còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Tôi sẽ trở về với thân phận thật của mình. Hoàng Thảo Chi, người thừa kế duy nhất của Tập đoàn Hoàng Phát.

Và tôi sẽ khiến các người, phải trả giá.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Quả Ngọt Của Nhân Quả

Quả Ngọt Của Nhân Quả

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Bảy năm, tôi là đôi mắt, là đôi tay, là người bạn đồng hành không rời của anh. Tôi đã chăm sóc Hoàng Khải suốt những ngày anh chìm trong mù lòa, đã cùng anh ăn mừng ngày ánh sáng trở lại, và cuối cùng, trở thành người tình của anh. Tôi đã thực sự tin rằng mối liên kết của chúng tôi, được hun đúc từ bóng tối của anh và sự tận tụy không đổi của tôi, là không thể phá vỡ. Nhưng trong không gian tĩnh lặng của chiếc Lexus, tôi nghe rõ từng từ tiếng Tây Ban Nha rành rọt anh nói vào chiếc iPad. Anh nói với người bạn thân nhất, Bảo, rằng anh sẽ bí mật đăng ký kết hôn với Kiều Vy, người đàn bà đã bỏ rơi anh khi anh bị mù, vào ngày mai. Anh cười khẩy, trấn an Bảo: "An Nhiên không cần biết đâu. Con bé đó lúc nào mà chẳng ở đấy. Nó không đi đâu được đâu." Hơi thở tôi nghẹn lại khi những bức ảnh trơ trẽn trên Instagram của Vy khoe giấy đăng ký kết hôn của họ, xác nhận chiến thắng của cô ta, với ngày tháng ghi rõ là sáng hôm đó. Anh gần như không để ý đến sự hiện diện của tôi, vội vàng gạt tôi sang một bên, chỉ chăm chăm vào tin nhắn từ người vợ mới cưới. Tại chính bữa tiệc sinh nhật của tôi, Kiều Vy tặng tôi một con chó Chihuahua sủa inh ỏi, cố tình khơi lại nỗi ám ảnh kinh hoàng của tôi từ vụ bị chó tấn công hồi nhỏ. Hoàng Khải ép tôi phải nhận nó, mù quáng trước nỗi sợ hãi của tôi, rồi trơ mắt nhìn tôi bị ướt sũng và bị thương bởi một tháp sâm panh đổ sập, trong khi anh lao đến che chắn cho Kiều Vy thay vì tôi. Bảy năm hy sinh, bảy năm dốc cạn tâm hồn cho sự hồi phục của anh, tất cả chỉ đổi lại một lời gạt bỏ phũ phàng và một sự sỉ nhục công khai. Làm sao anh có thể phản bội tôi một cách trọn vẹn đến thế, một cách thản nhiên đến thế, sau tất cả những gì tôi đã làm, sau khi tôi đã trả lại cho anh cả thế giới? Tình yêu của tôi không phải là tấm thảm chùi chân, và anh đã lầm. Anh nghĩ tôi sẽ luôn ở đó, nhưng đây chính là giọt nước tràn ly cuối cùng. Tôi sẽ cắt đứt mối quan hệ đã trở thành xiềng xích này và biến mất. Tôi sẽ liên lạc với bà Kim Anh, người mẹ quyền lực của anh, để giúp tôi biến mất, mãi mãi.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú

Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú

Rock La porte
4.9

[Điềm sủng + cưới chớp nhoáng + cưới trước yêu sau] Nuôi bạn trai bao năm, không ngờ anh lại ngoại tình với bạn thân, Lục Thanh Thanh với thái độ bất cần, trực tiếp ứng tuyển quảng cáo tìm bạn đời, cưới chớp nhoáng với một người đàn ông xa lạ. Sau khi cưới chớp nhoáng, người đàn ông mở miệng là nói sẽ chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà, Lục Thanh Thanh cười lạnh lùng, lại là một màn kịch lừa đảo anh nuôi em của người đàn ông gia trưởng. Ngờ đâu, người đàn ông này lại là một ma đầu sủng thê, bên ngoài ủng hộ sự nghiệp của cô, trong nhà giúp đỡ cô làm việc nhà, mọi việc trong nhà đều do cô bố trí, cuộc sống có bàn bạc thương lượng, ngày tháng của hai người trôi qua thật ngọt ngào. Điều khiến cô kinh ngạc chính là, mỗi khi cô gặp khó khăn, người chồng hờ này vừa xuất hiện là đã trực tiếp hóa giải. Mỗi lần cô đặt câu hỏi, người chồng hờ chỉ cười qua loa, khen cô có năng lực mạnh mẽ, vợ thật giỏi giang. Cho tới một ngày, dưới sự yêu chiều của chồng, cô đã đạt được thành tựu. Lúc này cô mới phát hiện trên bìa tạp chí tài chính toàn cầu, lâu nay luôn xuất hiện một người đàn ông có gương mặt giống hệt chồng mình.

Sau khi bị mẹ bỏ rơi, tiểu thư thật trở nên điên loạn

Sau khi bị mẹ bỏ rơi, tiểu thư thật trở nên điên loạn

Cosimo Mohanty
5.0

Tô Mộc Vũ là con gái thất lạc của nhà họ Tô. Sau khi được đưa về nhà họ Tô, bố mẹ cô không yêu thương cô, anh trai cô luôn nói xui xẻo khi nhìn thấy cô. Điều do họ đã dành tất cả tình yêu thương của mình cho con gái nuôi. Để làm hài lòng gia đình, Tô Mộc Vũ đã bao dung trong mọi việc. Bất kể là địa vị, bằng cấp hay bản thiết kế của riêng cô, cô đều bị ép phải giao tất cả cho con gái nuôi. Nhưng thứ cô nhận được cuối cùng không phải là tình yêu thương của gia đình, mà là ngày càng nhiều sự cướp bóc điên cuồng. Mẹ: Em gái cô sắp tham gia cuộc thi thiết kế thời trang. Đưa bản thiết kế của cô cho em gái, tôi có thể gọi cô là con gái. Bố: Có vấn đề với kế hoạch dự án của công ty, con có thể giúp bố sửa nó không. Bố tha thứ cho con vì đã bỏ nhà đi. Anh trai: Em gái của cô cần ghép thận. Chỉ cần cô cho em ấy một quả thận, chúng tôi có thể nhận cô là em gái. Nhưng, cô ấy vốn là vậy. Từ đó trở đi, Tô Mộc Vũ không còn bao dung nữa và cắt đứt mọi tình cảm và tình yêu. Muốn một quả thận, thận heo lấy không? Muốn bản thiết kế nháp của tôi, nằm mơ? Muốn tôi làm trâu làm ngựa? Xin lỗi, Tô Mộc Vũ vô dụng kia đã chết rồi. Tô Mộc Vũ hiện tại là võ sư đai đen cấp chín, thông thạo tám thứ tiếng, là bậc thầy trong lĩnh vực y khoa và là nhà thiết kế đẳng cấp thế giới. Tô Mộc Vũ: Từ nay về sau, một mình tôi là nhà họ Tô.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết