Từ Vợ Thành Đối Thủ

Từ Vợ Thành Đối Thủ

Gavin

5.0
Bình luận
530
Duyệt
23
Chương

Mười năm hôn nhân, tôi cùng chồng từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cả một đế chế. Tôi cứ ngỡ mình đã có được hạnh phúc viên mãn. Cho đến khi chúng tôi cùng bị bắt cóc, và kẻ cầm đầu dí dao vào cổ tôi, bắt anh ta lựa chọn giữa tôi và cô nhân tình Dư Trúc Linh. "Để cô ấy đi," anh ta nói, rồi bỏ mặc tôi, người vợ đang bị chuốc thuốc, lại cho bọn bắt cóc. Tôi may mắn nhảy xuống biển thoát chết, nhưng đứa con vừa mới tượng hình trong bụng thì không. Tại bệnh viện, anh ta dành vị bác sĩ giỏi nhất cho cô nhân tình chỉ "hoảng sợ nhẹ", trong khi tôi cận kề cái chết. Thậm chí, tôi còn tận tai nghe thấy anh ta và cô ta ân ái ngay trong nhà của chúng tôi, hứa hẹn sẽ ly hôn tôi để cưới cô ta. Tình yêu mười năm, sự hy sinh và cả đứa con chưa kịp chào đời, tất cả đều không bằng một giọt nước mắt của cô ta. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng. Sau khi làm phẫu thuật lấy thai chết lưu trong sự đau đớn tột cùng, tôi bình tĩnh gọi cho luật sư. "Giúp tôi bán 25% cổ phần An Quân cho kẻ thù của anh ta, và khởi động thỏa thuận ly hôn. Tôi muốn Vũ Hữu Quân phải ra đi tay trắng."

Chương 1

Mười năm hôn nhân, tôi cùng chồng từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cả một đế chế. Tôi cứ ngỡ mình đã có được hạnh phúc viên mãn.

Cho đến khi chúng tôi cùng bị bắt cóc, và kẻ cầm đầu dí dao vào cổ tôi, bắt anh ta lựa chọn giữa tôi và cô nhân tình Dư Trúc Linh.

"Để cô ấy đi," anh ta nói, rồi bỏ mặc tôi, người vợ đang bị chuốc thuốc, lại cho bọn bắt cóc.

Tôi may mắn nhảy xuống biển thoát chết, nhưng đứa con vừa mới tượng hình trong bụng thì không. Tại bệnh viện, anh ta dành vị bác sĩ giỏi nhất cho cô nhân tình chỉ "hoảng sợ nhẹ", trong khi tôi cận kề cái chết.

Thậm chí, tôi còn tận tai nghe thấy anh ta và cô ta ân ái ngay trong nhà của chúng tôi, hứa hẹn sẽ ly hôn tôi để cưới cô ta.

Tình yêu mười năm, sự hy sinh và cả đứa con chưa kịp chào đời, tất cả đều không bằng một giọt nước mắt của cô ta. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.

Sau khi làm phẫu thuật lấy thai chết lưu trong sự đau đớn tột cùng, tôi bình tĩnh gọi cho luật sư.

"Giúp tôi bán 25% cổ phần An Quân cho kẻ thù của anh ta, và khởi động thỏa thuận ly hôn. Tôi muốn Vũ Hữu Quân phải ra đi tay trắng."

Chương 1

Lục Minh An POV:

Nếu có ai hỏi tôi khoảnh khắc nào đau đớn nhất trong mười năm hôn nhân này, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời, đó chính là ngay lúc này.

Tôi bị trói chặt trên một chiếc ghế trong một nhà kho bỏ hoang ven biển. Mùi tanh của nước biển và mùi ẩm mốc của gỗ mục xộc thẳng vào mũi, khiến tôi buồn nôn. Cả người tôi nóng rực, ý thức dần trở nên mơ hồ. Tôi biết mình đã bị chuốc thuốc.

Đối diện tôi, Dư Trúc Linh cũng bị trói, nhưng bộ dạng của cô ta thảm thương hơn nhiều. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, nước mắt lưng tròng, trông cô ta giống như một con búp bê sứ mỏng manh sắp vỡ tan.

Tên cầm đầu, một gã đàn ông mặt sẹo mà chúng tôi đã đắc tội trong một thương vụ, cười khẩy. Hắn ta dí con dao sắc lạnh vào cổ tôi.

"Vũ Hữu Quân, mày chỉ được chọn một trong hai thôi. Vợ mày, hay con bé yếu đuối này?"

Tôi nhìn về phía chồng tôi, Vũ Hữu Quân. Người đàn ông đã cùng tôi đi từ hai bàn tay trắng, gây dựng nên tập đoàn An Quân hùng mạnh trong suốt mười năm. Ánh mắt anh ta đầy vẻ giằng xé, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Anh Quân... cứu em... em sợ..."

Dư Trúc Linh khóc nấc lên, giọng nói yếu ớt, thảm thiết. Cô ta ngước đôi mắt ngấn lệ, nhìn Quân như thể anh là vị cứu tinh duy nhất của đời mình.

Quân siết chặt nắm đấm. Anh không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm vào Dư Trúc Linh. Ánh mắt anh ta tràn ngập sự đau lòng và áy náy.

"Để cô ấy đi. Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, không liên quan gì đến chuyện này."

Anh ta nói, giọng khàn đặc.

Gã mặt sẹo cười ha hả. "Ồ? Vậy là mày chọn con bé này? Còn vợ mày thì sao? Lục Minh An, người phụ nữ đã cùng mày xây dựng nên đế chế An Quân đấy."

Quân cuối cùng cũng nhìn tôi. Ánh mắt anh không có tình yêu, chỉ có sự áy náy và một lời hứa hẹn trống rỗng.

"An, em ráng chịu một chút. Anh sẽ cứu Trúc Linh trước, rồi sẽ quay lại cứu em ngay. Anh hứa."

Anh ta đỡ lấy Dư Trúc Linh đang run rẩy, cởi trói cho cô ta. Trúc Linh mềm oặt ngã vào lòng anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh như một sợi dây leo.

"Anh Quân... em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà..."

Giọng cô ta nức nở, nhưng trong khoảnh khắc lướt qua tôi, tôi thấy trong mắt cô ta một tia đắc thắng lóe lên.

Quân bế thốc Trúc Linh lên, che chắn cho cô ta như một báu vật. Anh ta không hề ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.

"An, đợi anh."

Giọng anh ta vọng lại từ xa, yếu ớt và giả tạo.

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Mười năm. Mười năm thanh xuân, mười năm hy sinh, mười năm kề vai sát cánh, đổi lại chỉ là một lời hứa hẹn suông và một cái bóng lưng tàn nhẫn.

"Xem ra, trong lòng chồng mày, mày chẳng đáng một xu." Gã mặt sẹo cười chế nhạo, con dao của hắn ta di chuyển trên má tôi, để lại một vệt lạnh lẽo. "Nhưng không sao, Lục tổng xinh đẹp như vậy, để bọn anh đây 'chăm sóc' cũng không tệ."

Thuốc trong người bắt đầu phát tác mạnh hơn. Cả người tôi mềm nhũn, không còn chút sức lực. Nhưng ý chí sống còn không cho phép tôi gục ngã.

"Quân! Vũ Hữu Quân!"

Tôi gào lên trong vô vọng, hy vọng anh ta có thể nghe thấy.

Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng sóng biển vỗ vào bờ và tiếng cười man rợ của bọn bắt cóc.

Anh ta không nghe thấy. Hoặc có lẽ, anh ta đã cố tình không nghe.

Gã mặt sẹo tiến lại gần, bàn tay thô ráp của hắn sắp chạm vào mặt tôi.

Không! Tôi không thể để mình bị làm nhục. Thà chết còn hơn.

Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, nghiêng người, khiến chiếc ghế đổ ập về phía cửa sổ đang mở toang. Cả người tôi lao qua khung cửa, rơi xuống làn nước biển lạnh buốt bên dưới.

Nước biển mặn chát tràn vào miệng, vào mũi. Sự lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể, nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa bỏng rát trong người tôi. Ý thức tôi dần chìm vào bóng tối.

Trong khoảnh khắc cuối cùng, hình ảnh tôi và Quân những ngày đầu khởi nghiệp hiện lên. Anh nắm tay tôi, đứng trên một mảnh đất hoang, hứa hẹn sẽ xây cho tôi một tòa "Tháp Sen Pha Lê", biểu tượng cho tình yêu và thành công của chúng tôi.

Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mộng.

Khi tôi tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi. Tôi đang ở trong bệnh viện.

Quân ngồi bên cạnh, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi và tự trách. Anh ta thấy tôi tỉnh, vội vàng nắm lấy tay tôi.

"An, em tỉnh rồi. Tạ ơn trời đất. Anh xin lỗi, anh xin lỗi em..."

Tôi lạnh lùng rút tay ra.

"Trúc Linh thế nào rồi?"

Tôi hỏi, giọng bình thản đến đáng sợ.

Quân sững người, rồi lí nhí đáp: "Cô ấy bị hoảng sợ một chút, nhưng không sao rồi. Anh đã nhờ bác sĩ giỏi nhất ở đây chăm sóc cho cô ấy."

Bác sĩ giỏi nhất? Tôi cười khẩy trong lòng.

Tôi biết bệnh viện này chỉ có một bác sĩ phẫu thuật chính có thể xử lý những ca phức tạp. Và anh ta đã dành vị bác sĩ duy nhất đó cho Dư Trúc Linh, người chỉ "bị hoảng sợ một chút", trong khi vợ anh ta thì đang cận kề cái chết.

"Vậy à. Tốt quá nhỉ."

Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả của anh ta nữa.

Mười năm qua, tôi đã luôn là người đứng sau lưng anh, là bộ não chiến lược của An Quân, là người vợ hết lòng vì chồng. Tôi đã cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, đối mặt với bao nhiêu kẻ thù. Tôi cứ ngỡ mình đã có được hạnh phúc viên mãn.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi Dư Trúc Linh xuất hiện.

Cô ta là con gái của người được cho là đã chết để cứu mạng Quân trong một cuộc đàm phán thù địch nhiều năm trước. Người đàn ông đó đã đỡ cho Quân một nhát dao. Từ đó, Quân luôn cảm thấy mắc nợ gia đình họ.

Anh ta đón Trúc Linh về, sắp xếp cho cô ta một công việc nhàn hạ trong công ty, chu cấp cho cô ta một cuộc sống xa hoa. Bất cứ khi nào Trúc Linh gây ra rắc rối, dù là làm lộ bí mật nhỏ của công ty hay đắc tội với đối tác, Quân đều đứng ra bao che.

Lý do của anh ta luôn là: "Cha cô ấy đã vì anh mà chết. Anh nợ cô ấy."

Anh ta bỏ lỡ kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi vì Trúc Linh nói cô ta bị ốm. Anh ta hủy chuyến đi nghỉ mát của hai đứa vì Trúc Linh nói cô ta gặp ác mộng.

Tôi đã nhẫn nhịn, đã tin rằng anh ta chỉ làm vậy vì món nợ ân tình.

Nhưng hôm nay, tôi đã hiểu. Trong trái tim Vũ Hữu Quân, tôi, Lục Minh An, người vợ hợp pháp của anh ta, vĩnh viễn không bao giờ quan trọng bằng Dư Trúc Linh.

Tình yêu của tôi, cuối cùng cũng đã chết. Hoàn toàn.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Bị đuổi khỏi nhà, cô gả cho tỷ phú!

Bị đuổi khỏi nhà, cô gả cho tỷ phú!

Quint Shroyer
5.0

Nhà họ Thẩm đã nuôi Tạ Tang Ninh hơn hai mươi năm, cũng đã hút máu cô gần hai mươi năm. Hôm ấy, thiên kim thật được tìm lại, Tạ Tang Ninh bị nhà họ Thẩm đuổi ra khỏi nhà, nghe nói bố mẹ ruột của cô cũng chẳng khá giả. Nào ngờ, gia đình bố mẹ ruột của cô lại là gia tộc danh vọng ở Hải Thành, nhà họ Thẩm dù có nhón chân cũng không với tới. Bố mẹ ruột của cô xem cô nhưng viên ngọc trong tay, vừa ra tay đã có tiền tiêu hàng tỷ, mỗi lần mua cả đống quần áo, châu báu. Em gái nhà họ Thẩm chờ xem trò cười còn định giới thiệu cho cô một công việc quét đường! Em gái nhà họ Tạ định để cô mất mặt lại lần lượt bị thân phận của đối phương làm bất ngờ. Ông trùm kinh doanh toàn cầu, nhà công trình nổi tiếng, tay đua hạng nhất toàn cầu, Tạ Tang Ninh rốt cuộc cô có bao nhiêu thân phận mà mọi người chưa biết đến? Vị hôn phu của cô thì cho rằng hôn ước này chỉ là quan niệm cũ kỹ của người lớn, anh ta muốn tìm một người bạn gái thực sự yêu mình và mình cũng yêu, nên đã dứt khoát từ bỏ hôn ước này! Thế nhưng, khi Tạ Tang Ninh đi gặp mặt làm quen với anh trai sinh đôi của vị hôn phu, thì anh lại đột nhiên xuất hiện tỏ tình với cô là sao? Còn người ngày nào cũng theo đuổi cô, tự nguyện vào bếp nấu ăn, chẳng lẽ đã quên mất trước đây từng chê bai cô thế nào rồi sao?

Thiên kim quá điên cuồng! Dẫn cả nhà diệt sạch hắc bạch lưỡng đạo

Thiên kim quá điên cuồng! Dẫn cả nhà diệt sạch hắc bạch lưỡng đạo

Ruby Skye
5.0

Sở Thanh Diên tưởng rằng bản thân là đứa con bị bỏ rơi, mang hận thù trở về, nhưng phát hiện nhà họ Sở lún sâu trong vũng lầy! Mẹ cô bị điên, bố cô trúng độc nằm giường. Anh cả là bậc thầy piano lại bị ép ở rể chịu nhục, anh hai cảnh sát lại bị oan vào ngục, anh ba trở thành lâu la của băng đảng bị đánh dập. Thiên kim giả còn cấu kết với đối thủ, chê bai "những người của nhà họ Sở là của nợ" quay lưng ôm lấy kẻ thủ. Sở Thanh Diên âm thầm ra tay, giúp mẹ lấy lại tinh thần, giúp bố khỏe lại! Anh cả ly hôn quay lại cuộc sống đỉnh cao, anh hai được gỡ oan thăng chức, anh ba trở thành chủ mới của băng đảng! Từ đó, nhà họ Sở nắm quyền hắc bạch lưỡng đạo. Nhiều người cười nhạo Sở Thanh Diên là phế vật dựa vào người nhà, không xứng với đại lão băng đảng Phó Tư Niên. Nào ngờ thân phận thật của cô lần lượt được tiết lộ: Thần y, sát thủ số một, nữ hoàng thương trường, thủ lĩnh Hắc Dạ – tất cả đều là cô! Phó Tư Niên vội vàng giữ chặt lấy cô: "Diên Diên, đừng giận nữa, hôn sự này không được hủy đâu!" Anh quỳ xuống cầu hôn: "Lấy anh nhé! Anh sẽ dâng tặng em cả đế quốc này làm sính lễ!"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết