/0/95840/coverbig.jpg?v=44e6a167566a8f5ac6aaa38ee4293d9c&imageMogr2/format/webp)
Mười năm hôn nhân, tôi cùng chồng từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cả một đế chế. Tôi cứ ngỡ mình đã có được hạnh phúc viên mãn. Cho đến khi chúng tôi cùng bị bắt cóc, và kẻ cầm đầu dí dao vào cổ tôi, bắt anh ta lựa chọn giữa tôi và cô nhân tình Dư Trúc Linh. "Để cô ấy đi," anh ta nói, rồi bỏ mặc tôi, người vợ đang bị chuốc thuốc, lại cho bọn bắt cóc. Tôi may mắn nhảy xuống biển thoát chết, nhưng đứa con vừa mới tượng hình trong bụng thì không. Tại bệnh viện, anh ta dành vị bác sĩ giỏi nhất cho cô nhân tình chỉ "hoảng sợ nhẹ", trong khi tôi cận kề cái chết. Thậm chí, tôi còn tận tai nghe thấy anh ta và cô ta ân ái ngay trong nhà của chúng tôi, hứa hẹn sẽ ly hôn tôi để cưới cô ta. Tình yêu mười năm, sự hy sinh và cả đứa con chưa kịp chào đời, tất cả đều không bằng một giọt nước mắt của cô ta. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng. Sau khi làm phẫu thuật lấy thai chết lưu trong sự đau đớn tột cùng, tôi bình tĩnh gọi cho luật sư. "Giúp tôi bán 25% cổ phần An Quân cho kẻ thù của anh ta, và khởi động thỏa thuận ly hôn. Tôi muốn Vũ Hữu Quân phải ra đi tay trắng."
Mười năm hôn nhân, tôi cùng chồng từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cả một đế chế. Tôi cứ ngỡ mình đã có được hạnh phúc viên mãn.
Cho đến khi chúng tôi cùng bị bắt cóc, và kẻ cầm đầu dí dao vào cổ tôi, bắt anh ta lựa chọn giữa tôi và cô nhân tình Dư Trúc Linh.
"Để cô ấy đi," anh ta nói, rồi bỏ mặc tôi, người vợ đang bị chuốc thuốc, lại cho bọn bắt cóc.
Tôi may mắn nhảy xuống biển thoát chết, nhưng đứa con vừa mới tượng hình trong bụng thì không. Tại bệnh viện, anh ta dành vị bác sĩ giỏi nhất cho cô nhân tình chỉ "hoảng sợ nhẹ", trong khi tôi cận kề cái chết.
Thậm chí, tôi còn tận tai nghe thấy anh ta và cô ta ân ái ngay trong nhà của chúng tôi, hứa hẹn sẽ ly hôn tôi để cưới cô ta.
Tình yêu mười năm, sự hy sinh và cả đứa con chưa kịp chào đời, tất cả đều không bằng một giọt nước mắt của cô ta. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.
Sau khi làm phẫu thuật lấy thai chết lưu trong sự đau đớn tột cùng, tôi bình tĩnh gọi cho luật sư.
"Giúp tôi bán 25% cổ phần An Quân cho kẻ thù của anh ta, và khởi động thỏa thuận ly hôn. Tôi muốn Vũ Hữu Quân phải ra đi tay trắng."
Chương 1
Lục Minh An POV:
Nếu có ai hỏi tôi khoảnh khắc nào đau đớn nhất trong mười năm hôn nhân này, tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời, đó chính là ngay lúc này.
Tôi bị trói chặt trên một chiếc ghế trong một nhà kho bỏ hoang ven biển. Mùi tanh của nước biển và mùi ẩm mốc của gỗ mục xộc thẳng vào mũi, khiến tôi buồn nôn. Cả người tôi nóng rực, ý thức dần trở nên mơ hồ. Tôi biết mình đã bị chuốc thuốc.
Đối diện tôi, Dư Trúc Linh cũng bị trói, nhưng bộ dạng của cô ta thảm thương hơn nhiều. Quần áo xộc xệch, tóc tai rối bù, nước mắt lưng tròng, trông cô ta giống như một con búp bê sứ mỏng manh sắp vỡ tan.
Tên cầm đầu, một gã đàn ông mặt sẹo mà chúng tôi đã đắc tội trong một thương vụ, cười khẩy. Hắn ta dí con dao sắc lạnh vào cổ tôi.
"Vũ Hữu Quân, mày chỉ được chọn một trong hai thôi. Vợ mày, hay con bé yếu đuối này?"
Tôi nhìn về phía chồng tôi, Vũ Hữu Quân. Người đàn ông đã cùng tôi đi từ hai bàn tay trắng, gây dựng nên tập đoàn An Quân hùng mạnh trong suốt mười năm. Ánh mắt anh ta đầy vẻ giằng xé, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
"Anh Quân... cứu em... em sợ..."
Dư Trúc Linh khóc nấc lên, giọng nói yếu ớt, thảm thiết. Cô ta ngước đôi mắt ngấn lệ, nhìn Quân như thể anh là vị cứu tinh duy nhất của đời mình.
Quân siết chặt nắm đấm. Anh không nhìn tôi, mà nhìn chằm chằm vào Dư Trúc Linh. Ánh mắt anh ta tràn ngập sự đau lòng và áy náy.
"Để cô ấy đi. Cô ấy chỉ là một cô gái yếu đuối, không liên quan gì đến chuyện này."
Anh ta nói, giọng khàn đặc.
Gã mặt sẹo cười ha hả. "Ồ? Vậy là mày chọn con bé này? Còn vợ mày thì sao? Lục Minh An, người phụ nữ đã cùng mày xây dựng nên đế chế An Quân đấy."
Quân cuối cùng cũng nhìn tôi. Ánh mắt anh không có tình yêu, chỉ có sự áy náy và một lời hứa hẹn trống rỗng.
"An, em ráng chịu một chút. Anh sẽ cứu Trúc Linh trước, rồi sẽ quay lại cứu em ngay. Anh hứa."
Anh ta đỡ lấy Dư Trúc Linh đang run rẩy, cởi trói cho cô ta. Trúc Linh mềm oặt ngã vào lòng anh, đôi tay nhỏ bé ôm chặt lấy eo anh như một sợi dây leo.
"Anh Quân... em biết anh sẽ không bỏ rơi em mà..."
Giọng cô ta nức nở, nhưng trong khoảnh khắc lướt qua tôi, tôi thấy trong mắt cô ta một tia đắc thắng lóe lên.
Quân bế thốc Trúc Linh lên, che chắn cho cô ta như một báu vật. Anh ta không hề ngoảnh lại nhìn tôi lấy một lần.
"An, đợi anh."
Giọng anh ta vọng lại từ xa, yếu ớt và giả tạo.
Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Mười năm. Mười năm thanh xuân, mười năm hy sinh, mười năm kề vai sát cánh, đổi lại chỉ là một lời hứa hẹn suông và một cái bóng lưng tàn nhẫn.
"Xem ra, trong lòng chồng mày, mày chẳng đáng một xu." Gã mặt sẹo cười chế nhạo, con dao của hắn ta di chuyển trên má tôi, để lại một vệt lạnh lẽo. "Nhưng không sao, Lục tổng xinh đẹp như vậy, để bọn anh đây 'chăm sóc' cũng không tệ."
Thuốc trong người bắt đầu phát tác mạnh hơn. Cả người tôi mềm nhũn, không còn chút sức lực. Nhưng ý chí sống còn không cho phép tôi gục ngã.
"Quân! Vũ Hữu Quân!"
Tôi gào lên trong vô vọng, hy vọng anh ta có thể nghe thấy.
Nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng sóng biển vỗ vào bờ và tiếng cười man rợ của bọn bắt cóc.
Anh ta không nghe thấy. Hoặc có lẽ, anh ta đã cố tình không nghe.
Gã mặt sẹo tiến lại gần, bàn tay thô ráp của hắn sắp chạm vào mặt tôi.
Không! Tôi không thể để mình bị làm nhục. Thà chết còn hơn.
Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, nghiêng người, khiến chiếc ghế đổ ập về phía cửa sổ đang mở toang. Cả người tôi lao qua khung cửa, rơi xuống làn nước biển lạnh buốt bên dưới.
Nước biển mặn chát tràn vào miệng, vào mũi. Sự lạnh lẽo xâm chiếm cơ thể, nhưng lại không thể dập tắt ngọn lửa bỏng rát trong người tôi. Ý thức tôi dần chìm vào bóng tối.
Trong khoảnh khắc cuối cùng, hình ảnh tôi và Quân những ngày đầu khởi nghiệp hiện lên. Anh nắm tay tôi, đứng trên một mảnh đất hoang, hứa hẹn sẽ xây cho tôi một tòa "Tháp Sen Pha Lê", biểu tượng cho tình yêu và thành công của chúng tôi.
Hóa ra, tất cả chỉ là một giấc mộng.
Khi tôi tỉnh lại, mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi. Tôi đang ở trong bệnh viện.
Quân ngồi bên cạnh, gương mặt đầy vẻ mệt mỏi và tự trách. Anh ta thấy tôi tỉnh, vội vàng nắm lấy tay tôi.
"An, em tỉnh rồi. Tạ ơn trời đất. Anh xin lỗi, anh xin lỗi em..."
Tôi lạnh lùng rút tay ra.
"Trúc Linh thế nào rồi?"
Tôi hỏi, giọng bình thản đến đáng sợ.
Quân sững người, rồi lí nhí đáp: "Cô ấy bị hoảng sợ một chút, nhưng không sao rồi. Anh đã nhờ bác sĩ giỏi nhất ở đây chăm sóc cho cô ấy."
Bác sĩ giỏi nhất? Tôi cười khẩy trong lòng.
Tôi biết bệnh viện này chỉ có một bác sĩ phẫu thuật chính có thể xử lý những ca phức tạp. Và anh ta đã dành vị bác sĩ duy nhất đó cho Dư Trúc Linh, người chỉ "bị hoảng sợ một chút", trong khi vợ anh ta thì đang cận kề cái chết.
"Vậy à. Tốt quá nhỉ."
Tôi nhắm mắt lại, không muốn nhìn thấy bộ mặt đạo đức giả của anh ta nữa.
Mười năm qua, tôi đã luôn là người đứng sau lưng anh, là bộ não chiến lược của An Quân, là người vợ hết lòng vì chồng. Tôi đã cùng anh vượt qua bao nhiêu sóng gió, đối mặt với bao nhiêu kẻ thù. Tôi cứ ngỡ mình đã có được hạnh phúc viên mãn.
Nhưng mọi thứ đã thay đổi kể từ khi Dư Trúc Linh xuất hiện.
Cô ta là con gái của người được cho là đã chết để cứu mạng Quân trong một cuộc đàm phán thù địch nhiều năm trước. Người đàn ông đó đã đỡ cho Quân một nhát dao. Từ đó, Quân luôn cảm thấy mắc nợ gia đình họ.
Anh ta đón Trúc Linh về, sắp xếp cho cô ta một công việc nhàn hạ trong công ty, chu cấp cho cô ta một cuộc sống xa hoa. Bất cứ khi nào Trúc Linh gây ra rắc rối, dù là làm lộ bí mật nhỏ của công ty hay đắc tội với đối tác, Quân đều đứng ra bao che.
Lý do của anh ta luôn là: "Cha cô ấy đã vì anh mà chết. Anh nợ cô ấy."
Anh ta bỏ lỡ kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi vì Trúc Linh nói cô ta bị ốm. Anh ta hủy chuyến đi nghỉ mát của hai đứa vì Trúc Linh nói cô ta gặp ác mộng.
Tôi đã nhẫn nhịn, đã tin rằng anh ta chỉ làm vậy vì món nợ ân tình.
Nhưng hôm nay, tôi đã hiểu. Trong trái tim Vũ Hữu Quân, tôi, Lục Minh An, người vợ hợp pháp của anh ta, vĩnh viễn không bao giờ quan trọng bằng Dư Trúc Linh.
Tình yêu của tôi, cuối cùng cũng đã chết. Hoàn toàn.
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái