Bài học tàn khốc nhất của tỷ phú

Bài học tàn khốc nhất của tỷ phú

Gavin

5.0
Bình luận
Duyệt
18
Chương

Mọi người đều nói tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất, vì chồng tôi, Vầy Xuân An, yêu tôi đến điên cuồng. Nhưng rồi anh ta mang về một cô nhân tình, và cuộc sống của tôi biến thành địa ngục. Vì cô ta, anh ta uy hiếp sẽ thiêu sống mẹ tôi. Vì cô ta, anh ta cướp đi nguồn gan duy nhất của mẹ, khiến bà qua đời trong đau đớn. Mẹ tôi vừa mất, anh ta đã nhẫn tâm đổ tội cho tôi, chỉ để bảo vệ cô nhân tình. "Em chỉ cần ở trong tù vài ngày, anh sẽ lo cho em ra ngoài." Ngày tôi ra tù, khắp người đầy thương tích, tôi nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ anh ta bắn lên trời vì cô ta. Tôi mỉm cười, rồi gieo mình từ tầng cao nhất của biệt thự. Lần này, tôi chọn một cái chết thật sự, để hoàn toàn thoát khỏi anh.

Chương 1

Mọi người đều nói tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất, vì chồng tôi, Vầy Xuân An, yêu tôi đến điên cuồng.

Nhưng rồi anh ta mang về một cô nhân tình, và cuộc sống của tôi biến thành địa ngục.

Vì cô ta, anh ta uy hiếp sẽ thiêu sống mẹ tôi. Vì cô ta, anh ta cướp đi nguồn gan duy nhất của mẹ, khiến bà qua đời trong đau đớn.

Mẹ tôi vừa mất, anh ta đã nhẫn tâm đổ tội cho tôi, chỉ để bảo vệ cô nhân tình.

"Em chỉ cần ở trong tù vài ngày, anh sẽ lo cho em ra ngoài."

Ngày tôi ra tù, khắp người đầy thương tích, tôi nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ anh ta bắn lên trời vì cô ta. Tôi mỉm cười, rồi gieo mình từ tầng cao nhất của biệt thự.

Lần này, tôi chọn một cái chết thật sự, để hoàn toàn thoát khỏi anh.

Chương 1

Châu Tuyết Vy POV:

Mọi người đều nói Châu Tuyết Vy tôi là người phụ nữ hạnh phúc nhất thành phố này.

Bởi vì chồng tôi, Vầy Xuân An, là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Vầy Thị, một đế chế bất động sản hùng mạnh. Và quan trọng hơn, mọi người đều nói anh ấy yêu tôi đến điên cuồng.

Câu chuyện của chúng tôi từng là một giai thoại được lưu truyền khắp nơi. Hai năm trước, Vầy Xuân An, người đàn ông đứng trên đỉnh cao quyền lực, gặp tai nạn và mất trí nhớ. Anh ấy trôi dạt đến làng chài nhỏ ven biển miền Tây, nơi tôi, một cô gái bán cá nghèo khó, đã cứu anh.

Khi đó, anh ấy không nhớ mình là ai, chỉ biết mình tên An. Chúng tôi đã sống cùng nhau trong căn nhà gỗ ọp ẹp, ngày ngày cùng nhau ra chợ bán cá, cùng nhau vá lưới. Anh ấy sẽ xoa bóp đôi tay chai sần vì làm việc của tôi, sẽ vì tôi mà học nấu những món ăn tôi thích. Trong thế giới nhỏ bé đó, anh là An của tôi, tôi là Vy của anh. Chúng tôi là tất cả của nhau, là sự tồn tại duy nhất của đối phương.

Anh ấy từng nói, bàn tay của tôi quá thô ráp, anh ấy sẽ làm việc chăm chỉ để tôi không cần phải vất vả nữa. Bàn tay anh ấy quả thực rất đẹp, thon dài, trắng trẻo, không giống tay của người làm việc nặng. Tôi đã cười, nói rằng anh chỉ cần ở bên tôi là đủ rồi.

Một năm sau, vào một buổi chiều mưa tầm tã, anh ấy đột nhiên ôm đầu đau đớn. Khi tỉnh lại, anh ấy đã nhớ ra mọi thứ.

Cả thành phố chấn động. Người thừa kế Vầy Thị đã trở về.

Gia đình anh phản đối kịch liệt, giới thượng lưu chế giễu tôi là một con cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga. Nhưng Vầy Xuân An đã gạt bỏ tất cả. Anh tổ chức một hôn lễ thế kỷ, nắm tay tôi trước toàn bộ giới truyền thông và tuyên bố: "Châu Tuyết Vy là người phụ nữ duy nhất tôi yêu trong cuộc đời này, dù quá khứ, hiện tại hay tương lai."

Lúc đó, tôi đã khóc. Tôi tin rằng tình yêu của chúng tôi có thể vượt qua mọi rào cản giai cấp.

Nhưng tôi đã sai.

Chỉ mình tôi biết, Vầy Xuân An đã thay đổi. An của tôi đã biến mất rồi. Người đàn ông trở về không phải là An hiền lành, ấm áp mà tôi từng yêu, mà là Vầy Xuân An, một kẻ kiêu ngạo, đa nghi, và có ham muốn kiểm soát đến mức bệnh hoạn.

Anh ấy trở nên điên cuồng và cố chấp. Anh ấy không cho phép tôi ra ngoài làm việc, không cho phép tôi có bạn bè. Anh ấy nói, thế giới của tôi chỉ có thể có một mình anh.

Và rồi, Liêu Hoàng Mi xuất hiện.

"Châu Tuyết Vy, cô đã đẩy Mi Mi xuống cầu thang phải không?"

Giọng nói lạnh như băng của Vầy Xuân An kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ. Anh ta đứng trước mặt tôi, ánh mắt sắc như dao, giống như muốn xuyên thủng tôi.

Tôi lắc đầu, cổ họng khô khốc. "Không phải em... Em không có..."

"Vậy tại sao Mi Mi lại ngã? Cô ấy nói cô đã mắng cô ấy là kẻ thứ ba, sau đó đẩy cô ấy!"

"Em không có! Là cô ta tự ngã..." Tôi cố gắng giải thích, nhưng anh ta hoàn toàn không tin.

Sắc mặt Vầy Xuân An càng lúc càng âm trầm. Anh ta đột ngột nắm lấy cổ tay tôi, lực mạnh đến mức như muốn bóp nát xương của tôi. "Đi theo tôi."

Anh ta lôi tôi ra khỏi biệt thự, nhét tôi vào xe. Chiếc xe lao đi như một con thú hoang trong đêm. Tim tôi đập thình thịch, một dự cảm chẳng lành bao trùm lấy tôi.

Khi chiếc xe dừng lại, tôi nhận ra đây là một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô. Trong lòng tôi dâng lên một nỗi sợ hãi tột độ. "Xuân An, anh muốn làm gì?"

Anh ta không trả lời, chỉ kéo tôi vào bên trong. Nhà kho tối om, ẩm ướt và bẩn thỉu. Và rồi, tôi nhìn thấy một cảnh tượng khiến tôi chết sững.

Mẹ tôi, người thân duy nhất của tôi trên đời này, đang bị trói vào một cây cột gỗ. Xung quanh bà chất đầy những thùng xăng.

"Mẹ!" Tôi hét lên, lao về phía bà, nhưng bị Vầy Xuân An giữ chặt lại.

"Nói, có phải cô đã đẩy Mi Mi không?" Anh ta ghé vào tai tôi, giọng nói tàn nhẫn như ma quỷ. "Nếu cô không thừa nhận, tôi sẽ đốt cháy nơi này."

Tôi run rẩy, nước mắt lã chã rơi. "Xuân An, đừng... Mẹ em... Mẹ là mạng sống của em..."

"Vậy sao?" Anh ta cười lạnh, một nụ cười khiến tôi rùng mình. "Tôi cho cô mười giây. Mười, chín, tám..."

Tiếng đếm ngược của anh ta như tiếng chuông báo tử, gõ vào từng dây thần kinh của tôi. Tôi nhìn khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của mẹ, trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.

Tại sao? Tại sao người đàn ông từng hứa sẽ bảo vệ tôi cả đời lại dùng chính điểm yếu lớn nhất của tôi để uy hiếp tôi?

Tình yêu của anh ta đối với tôi, rốt cuộc là thật hay giả? Hay từ đầu đến cuối, đó chỉ là một trò chơi của kẻ giàu có?

Liêu Hoàng Mi là một cô gái dân tộc đến từ vùng núi phía Bắc, với vẻ ngoài hoang dã và tính cách được cho là tự do, phóng khoáng. Vầy Xuân An bị ám ảnh bởi sự "độc đáo" của cô ta. Anh ta tin rằng cô ta ngây thơ và trong sáng, hoàn toàn khác với những người phụ nữ giả tạo trong giới thượng lưu.

Nhưng chỉ tôi biết, dưới vẻ ngoài đó là một trái tim đầy mưu mô.

Tôi đã từng cầu xin Vầy Xuân An. Tôi nói tôi có thể chấp nhận sự tồn tại của cô ta, chỉ cần anh đừng bỏ rơi tôi. Tôi thậm chí đã đề nghị ly hôn.

Nhưng anh ta đã bóp cổ tôi, ánh mắt điên cuồng. "Châu Tuyết Vy, cô là vợ của tôi, là của tôi! Cô nghĩ cô có quyền rời đi sao?"

Anh ta nói, Hoàng Mi chỉ là một món đồ chơi để giải khuây, còn tôi mới là vợ anh ta. Anh ta nói, chỉ cần tôi ngoan ngoãn, anh ta sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi.

Ngoan ngoãn.

Hóa ra trong mắt anh ta, tôi chỉ là một con vật cưng, một món đồ sở hữu không có quyền lựa chọn, không có quyền rời đi.

"... Ba, hai, một."

Tiếng đếm lạnh lùng cuối cùng vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.

"Em thừa nhận! Em thừa nhận!" Tôi gào lên trong tuyệt vọng, cơ thể mềm nhũn. "Là em đẩy cô ta! Là lỗi của em! Cầu xin anh, thả mẹ em ra!"

Vầy Xuân An nhếch mép, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo đến đáng sợ. "Muộn rồi."

Anh ta ném chiếc bật lửa trong tay xuống đất.

"Không!!!"

Ngọn lửa bùng lên ngay lập tức, nuốt chửng những thùng xăng. Lửa lan nhanh, biến nhà kho thành một biển lửa. Tiếng kêu cứu thảm thiết của mẹ tôi vang lên, rồi tắt lịm.

Tôi hét lên một tiếng xé lòng, nước mắt và nước mũi giàn giụa. Tôi điên cuồng giãy giụa, muốn lao vào biển lửa nhưng bị anh ta ôm chặt từ phía sau.

"Mẹ! Mẹ ơi!"

Một lúc sau, đội cứu hỏa đến. Liêu Hoàng Mi được tìm thấy ở một góc khác của nhà kho, chỉ bị ngất đi vì ngạt khói, hoàn toàn không bị thương.

Tôi nhìn cô ta, rồi nhìn Vầy Xuân An, đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật nực cười.

Nực cười đến mức tôi muốn cười phá lên.

Anh ta bước đến gần tôi, cúi xuống, giọng nói vẫn dịu dàng nhưng nội dung lại tàn nhẫn vô cùng. "Nhớ kỹ cảm giác đau khổ này. Đây là cái giá cho sự không vâng lời. Lần sau, đừng tùy tiện chọc giận tôi."

Anh ta nghĩ rằng mẹ tôi đã chết.

Nhưng tôi biết, bà vẫn còn sống.

Khi ngọn lửa bùng lên, tôi đã thấy một bóng người lao vào, cắt dây trói và kéo mẹ tôi ra khỏi một lối thoát hiểm bí mật.

Vầy Xuân An vòng tay ôm lấy tôi, vỗ về lưng tôi như đang an ủi một đứa trẻ. "Đừng sợ, có anh ở đây rồi. Chỉ là một bài học nhỏ thôi."

Một bài học nhỏ.

Tôi nhắm mắt lại, che giấu đi sự hận thù đang sôi sục trong đáy mắt.

Vầy Xuân An, đây không phải là một bài học. Đây là một sự khởi đầu.

Tôi sẽ khiến anh phải trả giá.

Ngay đêm đó, tôi đã dùng chiếc điện thoại dự phòng giấu kín để gọi một số điện thoại đã rất lâu không liên lạc.

"Lam, là tớ, Vy đây. Tớ cần cậu giúp."

Tôi cõng mẹ trên lưng, bước đi trong bóng tối vô tận. Gió đêm lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng trái tim tôi lúc này.

Vầy Xuân An, tôi từng yêu anh bằng cả sinh mạng. Nhưng từ giờ phút này trở đi, giữa chúng ta, chỉ còn lại nợ máu.

Tôi sẽ rời khỏi nơi này, rời khỏi anh, hoàn toàn và triệt để.

Kể cả nếu phải dùng đến cái chết.

---

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Khác

5.0

Đám cưới của tôi và Gia Khang chỉ còn vài tuần nữa. Sau bảy năm, tôi đã tin chắc vào một tương lai hoàn hảo của chúng tôi. Thế rồi, Gia Khang vin vào cớ "mất trí nhớ chọn lọc" sau một chấn thương ở đầu, và chỉ quên đi duy nhất mình tôi. Tôi đã cố gắng giúp anh nhớ lại, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc gọi video của anh. "Đúng là một nước cờ thiên tài," anh ta khoe khoang với bạn bè. Cơn mất trí nhớ của anh ta chỉ là một "tấm vé ngoại tình" giả tạo để theo đuổi cô hot girl mạng Khả Hân trước đám cưới của chúng tôi. Trái tim tan nát, tôi giả vờ tin tưởng. Tôi chịu đựng những màn tán tỉnh công khai của anh ta với Khả Hân và những bức ảnh tự sướng đầy khiêu khích của họ. Anh ta chế giễu nỗi thống khổ của tôi, ưu tiên cho ca cấp cứu giả của Khả Hân. Sau một tai nạn do anh ta gây ra, anh ta bỏ mặc tôi bị thương, chọn đưa Khả Hân đến bệnh viện trước. Anh ta thậm chí còn cố gắng cắt đứt tài chính của tôi. Sao vị hôn phu của tôi có thể là một con quái vật tàn nhẫn, tính toán đến thế? Sự phản bội của anh ta đã đầu độc mọi ký ức. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã tin vào sự tàn độc vô biên đó. Sự trơ tráo của anh ta khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi sẽ không trở thành nạn nhân của anh ta. Thay vì gục ngã, một kế hoạch lạnh lùng đã hình thành. Tôi sẽ lột bỏ danh tính của mình, trở thành Phương Vy. Tôi sẽ biến mất, bỏ lại anh ta, quá khứ của tôi, và chiếc nhẫn đính hôn của anh ta mãi mãi, để giành lấy tự do cho mình.

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Xã Hội Đen

5.0

Tôi từng là vợ của Trần Hoàng Bách, kẻ đứng đầu Hội Hoàng Trần. Suốt nhiều năm, tôi là người bạn đời hoàn hảo, giúp anh ta từ một tay chân non trẻ leo lên vị trí ông trùm không ai dám tranh cãi. Tôi đã tin rằng anh ta chính là người đàn ông từng cứu mạng tôi và hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi. Ảo tưởng đó tan vỡ khi tôi tình cờ nghe được anh ta hứa hẹn sự bảo vệ y hệt như vậy với một nữ sinh viên mỹ thuật mà anh ta đang qua lại. Khi tôi chất vấn, anh ta gọi tôi là đồ bẩn thỉu và phiền phức. Khi tôi đòi ly hôn, anh ta dùng mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường trên má tôi và gầm lên rằng tôi thuộc về anh ta. Anh ta công khai trao quỹ từ thiện của tôi và chiếc vòng cổ vốn dành cho tôi cho nhân tình, tuyên bố cô ta là "tình yêu duy nhất" trước toàn bộ thành phố. Sự phản bội tột cùng ập đến khi cả hai chúng tôi bị bắt cóc. Bọn bắt cóc kề dao vào cổ mỗi người. Chúng bắt anh ta phải chọn. Anh ta nhìn tôi, người vợ của mình. Rồi nói: "Tôi chọn cô ấy." Anh ta bỏ mặc tôi bị hành hạ và giết chết, rồi cùng tình mới quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi đã không chết. Một người trung thành cũ của gia đình đã cứu tôi. Tôi giả chết, trốn khỏi đất nước và xây dựng một cuộc đời mới từ đống tro tàn của quá khứ. Cuối cùng tôi cũng được tự do. Cho đến đêm nay, khi anh ta bước vào nhà hàng của tôi, một bóng ma từ cuộc đời mà tôi đã chôn vùi. Anh ta đã tìm thấy tôi. Và anh ta muốn tôi quay lại.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Thời gian suy nghĩ ly hôn, cô Đường lên án?

Thời gian suy nghĩ ly hôn, cô Đường lên án?

Calla Rhodes
5.0

[Kết hôn với tỷ phú+Theo cô đến lò hỏa táng+Bị lộ thân phận] [Thái tử gia tài phệt của hắc bạch lưỡng đạo VS Ông trùm công nghệ độc lập] Đường Vãn kết hôn với chồng ba năm vẫn chưa gần gũi nhau, cô tưởng Lục Hạo do chuyên tâm công việc để họ có cuộc sống tốt. Cho đến ngày mẹ cô qua đời, cô bị phản bội và ly hôn, Đường Vãn mới nhận ra, ngay trong đêm tân hôn, Lục Hạo đã lén lút qua lại với người em kế của cô, Đường Y Y. Cô lấy lại mọi dịu dàng, không còn mong chờ, quyết định ly hôn. Mọi người đều chế giễu cô, "Đường Vãn điên rồi, lúc này còn dám bướng bỉnh sao, lên án lên đòi lên hôn!" "Cứ chờ xem, cô ấy cứng đầu chẳng được bao lâu đâu, vài hôm nữa sẽ lặng lẽ quay về thôi!" Ai cũng chờ đợi, nhưng vẫn không thấy Đường Vãn hối hận vì quyết định ly hôn. Ngược lại, họ lại thấy hot search cảnh Lục Hạo quỳ dưới mưa, cầu xin Đường Vãn đừng đi. Trong một buổi phỏng vấn, có phóng viên hỏi thẳng Đường Vãn liệu cô có ý định tái hôn với Lục tổng không. Cô chỉ lạnh nhạt đáp: "Cái gã phiền phức đó, tên cặn bã bẩm sinh, phải chờ đến lúc người ta không yêu mới yêu!" Còn người đàn ông khiến hắc bạch lưỡng đạo khiếp sợ lại kéo Đường Vãn vào lòng: "Ai dám động đến vợ tôi, cứ thử xem chuyện gì xảy ra!"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết