/0/96353/coverbig.jpg?v=60b41aa58d019c31bd00720be9c839dc&imageMogr2/format/webp)
Kiếp trước, Tô Nguyệt Hề bị Vân Đường Ngọc hại chết, phụ lòng gia đình ngoại tổ, còn bản thân trở thành nhân trư! Trùng sinh lại một lần, nàng sẽ tận tay xé mặt tên đàn ông tồi, trà đập phụ thân và người đàn bà đê tiện, bảo vệ mẫu thân và gia tộc ngoại tổ! Tên đàn ông tồi tiếp cận ư? Nàng lấy kế bầy kế, khiến hắn mất sạch danh tiếng! Tiểu tam giả vờ nhu nhược tỏ vẻ đáng thương? Nàng vạch trần bộ mặt thật của ả, đuổi ả ra khỏi Tô phủ! Kiếp này, điều nàng muốn làm chính là, dưới triều đình tan hoang, đầy mưu toan, diệt trừ lũ sâu mọt, bảo vệ ngoại tổ phụ trung kiên của mình! Nàng dùng chính sự yếu mềm của mình làm vũ khí, làm dậy sóng chốn Kinh Thành, nhưng giữa màn máu tanh, nàng lại gặp vị hoàng tử bị tàn phế trong lời đồn đốn của mọi người. "Vân Hành, huynh muốn ngăn ta sao?" Vân Hành khẽ mỉm cười, "Không, ta đến để giúp nàng."
"A!"
Tô Nguyệt Hề bừng tỉnh từ trong cơn ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nàng còn chưa kịp định thần thì nha hoàn Xuân Đình đã chạy vào phòng với gương mặt rạng rỡ, suýt chút đã kích động tới mức chảy cả nước mắt ra.
"Tiểu thư! Cuối cùng người cũng đã tỉnh lại rồi!"
Tô Nguyệt Hề nhìn thấy Xuân Đình, cảm thấy khó tin mở to đôi mắt đầy kinh ngạc.
Nàng nắm chặt lấy tấm chăn bên dưới cơ thể, đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tất cả đều là những món đồ trang trí quen thuộc.
Đây là Âm Tào Địa Phủ, hay là...
Chẳng phải nàng đã chết rồi sao?
"Tiểu thư, người không biết đâu, khi nghe tin người vì tình mà nhảy sông tự vẫn, phu nhân đã lo sợ tới mức ngất xỉu. Sau khi tỉnh lại đã ở bên cạnh trông chừng người trong nhiều ngày, hôm nay lại đi tới Đại La Tự để cầu phúc. Bây giờ tiểu thư đã tỉnh lại rồi, có lẽ là nhờ tấm lòng thành của phu nhân, nên Bồ Tát đã hiển linh đấy!"
Ánh mắt Tô Nguyệt Hề dừng lại trên người Xuân Đình, trong lòng dấy lên cảm giác ngờ vực.
Nàng như thế là... đã tái sinh rồi sao?
Nàng không bị Tô Nhu làm thành nhân trư, cả nhà ngoại tổ phụ cũng không bởi vì nàng mà bị mãn môn sao trảm!
Tất cả mọi việc đều có cơ hội làm lại từ đầu!
Và cả Xuân Đình nữa...
Tô Nguyệt Hề nhìn vào Xuân Đình, sống mũi cay cay, suýt chút đã không kìm được nước mắt.
Trong kiếp trước, Xuân Đình vì cứu nàng nên đã bị Tô Nhu lăng trì mà chết.
Trong kiếp này, nàng nhất định phải bảo vệ Xuân Đình thật tốt.
"Tiểu thư, người sao vậy?" Nhìn thấy Tô Nguyệt Hề ngây người ra, Xuân Đình bất giác đưa tay ra vẫy qua vẫy lại trước mặt cô, lẩm bẩm rằng: "Tiểu thư không cần lo lắng, đại phu đã nói rồi chỉ cần người tỉnh lại thì sẽ không sao, cũng sẽ không để lại di chứng gì cả đâu."
Một câu nói của Xuân Đình đã kéo Tô Nguyệt Hề quay về thực tại.
Ngã xuống nước... Đúng rồi! Là Tô Nhu!
Nếu nàng nhớ không nhầm thì trong kiếp trước, chính Tô Nhu đã cố tình đưa nàng đi ngồi thuyền ngắm hoa.
Mục đích chính là để nàng rơi xuống nước, không thể tham gia yến tiệc sanh thần của ngoại tổ phụ.
Như thế, Tô Nhu bèn có thể tỏa sáng trong bữa tiệc bằng thi từ tiểu triện của nàng.
Còn nàng thì bị Tô Nhu cố tình xây dựng thành hình tượng một nữ tử mê muội trong chuyện tình cảm, nhảy xuống hồ nước tự vẫn.
Nghĩ kỹ lại, e rằng bây giờ trong thời gian này, Vân Đường Ngọc và Tô Nhu đã lén lút có tư tình qua lại với nhau rồi.
Nếu không, sao Tô Nhu lại có thể lợi dụng sự tin tưởng của nàng, mà không ngừng ám thị Vân Đường Ngọc tốt đẹp thế nào, để từ đó dẫn sói vào nhà, hại cả nhà ngoại tổ phụ và cũng hại cả bản thân mình!
Trời cao thương xót, cho nàng tái sinh lại một kiếp, trong kiếp này, e rằng Tô Nhu sẽ không có cơ hội tốt như thế nữa đâu.
Những gì vốn thuộc về nàng, nàng đều phải lấy về lại từng cái một.
Xuân Đình nhìn tiểu thư mình ngồi trên giường không nói lời nào, không biết tiểu thư đang lo lắng điều gì, bèn trực tiếp lên tiếng hỏi.
"Tiểu thư đừng quá lo lắng nữa, phu nhân đã nói rồi, chỉ cần tiểu thư tỉnh lại, chắc chắn sẽ không bức ép tiểu thư cắt đứt qua lại với Đường Ngọc thế tử nữa."
Tô Nguyệt Hề lắc lắc đầu, đang định mở miệng thì nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng gọi: "Muội muội... Muội muội vẫn khỏe chứ?"
Nghe thấy giọng nói ấy, toàn thân Tô Nguyệt Hề bỗng cứng đờ lại, còn mang theo chút run rẩy.
Sự run rẩy này không phải vì trong lòng cảm thấy sợ hãi, mà là bởi vì quá kích động, cả đời này của nàng cũng không thể nào quên được giọng nói này.
Đó là giọng nói của Tô Nhu.
Còn chưa kịp để Xuân Đình lên tiếng, thì Tô Nhu đã tự ý xông thẳng vào, trực tiếp khoác lấy cánh tay Tô Nguyệt Hề.
Cảm giác đau đớn do thù hận đang dâng lên trong lòng, Tô Nguyệt Hề gần như muốn cắn nát đầu lưỡi của mình mới có thể bức ép bản thân không biểu hiện ra nỗi oán hận mãnh liệt.
Tô Nhu cất giọng ngọt ngào, giọng nói nàng ta ngập tràn nét hồn nhiên và nũng nịu: "Muội muội, nhìn dáng vẻ này của muội có vẻ như đã tốt hơn nhiều rồi. Mấy ngày trước muội rơi xuống hồ nước, tỷ đã rất lo lắng đấy."
Tô Nguyệt Hề im lặng nhìn vào Tô Nhu, trong đáy mắt chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
Thời gian này có lẽ là lúc Tô Nhu vừa mới vào Tô phủ, phụ thân Tô Viễn Tấn khi đó đã nói dối rằng Tô Nhu là nữ nhi của dòng bên tổ trạch Tô gia, bởi vì nhiều năm trước khi ông học hành khổ cực, đã từng chịu ân huệ của "phụ thân" Tô Nhu. Bây giờ "phụ thân" Tô Nhu đã tạ thế, Tô Viễn Tấn bèn đón thê nữ người đó tới Kinh Thành chăm sóc.
Lần này nàng ngã xuống nước, không những là Tô Nhu đã cứu nàng mà còn luôn bên cạnh chăm sóc, sự chăm sóc tận tình ấy khiến mẫu thân vô cùng cảm động, nên đã đồng ý để phụ thân nhận Tô Nhu làm nghĩa nữ.
Từ đó, việc ăn uống áo mặc ở dùng đi lại của Tô Nhu, bèn không có gì khác biệt so với Tô Nguyệt Hề.
Người ngoài không biết, còn tưởng Tô Nhu mới là đại tiểu thư đích xuất của Tô phủ.
Trong kiếp trước, Tô Nguyệt Hề cũng đối xử tốt với Tô Nhu như thế, hoàn toàn không chút đề phòng, vì thế nên mới gieo xuống mầm mống tai họa, khiến cho cả nhà ngoại tổ phụ chết thảm, còn bản thân nàng thì bị chặt đứt hết tay chân, trở thành một nhân trư!
Trong kiếp này, nàng tuyệt đối sẽ không để bi kịch lặp lại.
Nghĩ tới đây, Tô Nguyệt Hề nhẹ nhàng gạt bàn tay Tô Nhu đang đặt trên mu bàn tay của mình ra, mỉm cười nói: "Muội không sao, Tô Nhu tỷ tỷ không cần lo lắng."
Thái độ lạnh nhạt, xa cách của Tô Nguyệt Hề khiến Tô Nhu có chút sững sờ.
Sau đó, nàng ta lập tức đưa ra vẻ mặt giống như đang tự trách.
"Muội muội, đều tại tỷ. Rõ ràng biết bá phụ không đồng ý để muội đến với Đường Ngọc ca ca, vậy mà tỷ vẫn lén lút giúp hai người truyền thư từ, còn gọi huynh ấy tới gặp muội, nên muội mới bị rơi xuống hồ nước như thế. Nếu muội mà xảy ra chuyện gì..."
Bốp!
Tô Nhu còn chưa nói dứt lời, âm thanh của một bạt tai vang lên, cực kỳ trong trẻo.
Tô Nhu kinh hoàng ngẩng cao đầu lên, trên mặt hiện rõ dấu tay đỏ ửng, nàng ta sững sờ lên tiếng hỏi: "Muội muội, muội làm gì vậy?"
Con tiện nhân Tô Nguyệt Hề này, dám đánh nàng ta ư?
Bab 1 Tái sinh
29/10/2025
Bab 2 Những gì đã lấy, hoàn trả lại gấp mười lần!
29/10/2025
Bab 3 Thọ yến
29/10/2025
Bab 4 Lần đầu gặp Vân Hành
29/10/2025
Bab 5 Thể diện của Tô Nguyệt Hề mất chắc rồi!
29/10/2025
Bab 6 Sáng tác giả
29/10/2025
Bab 7 Con sóng sao chép
29/10/2025
Bab 8 Phản công
29/10/2025
Bab 9 Sớm có ý với nhau rồi
29/10/2025
Bab 10 Chuyện trong nhà
29/10/2025
Bab 11 Á khẩu vô ngôn
29/10/2025
Bab 12 Nghe lén
29/10/2025
Chương 13 Nảy ra một kế sách
29/10/2025
Bab 14 Khiêu khích chia rẽ
29/10/2025
Bab 15 Nhị cữu mẫu
29/10/2025
Bab 16 Tổ tôn trò chuyện
29/10/2025
Bab 17 Trúng độc
29/10/2025
Bab 18 Lòng người khó đoán
29/10/2025
Bab 19 Thăm dò
29/10/2025
Bab 20 Dụ rắn ra khỏi hang
29/10/2025
Chương 21 Đã làm thì làm tới cùng
30/10/2025
Chương 22 Bắt được ngươi rồi
31/10/2025
Chương 23 Buông bỏ
01/11/2025
Chương 24 Mối ngờ vực
02/11/2025
Bab 25 Tới tận nhà
02/11/2025
Bab 26 Mẫu nữ gây sự
02/11/2025
Bab 27 Đổi trắng thay đen
02/11/2025
Bab 28 Đó không phải là lý do để hại người
02/11/2025
Bab 29 Trở về Thừa tướng phủ
02/11/2025
Bab 30 Đi tìm người
02/11/2025
Bab 31 Tam Thanh Quán
02/11/2025
Bab 32 Đạo sĩ điên
02/11/2025
Bab 33 Thử thách bái sư
02/11/2025
Bab 34 Bắt gian
02/11/2025
Bab 35 Giải cấm túc
02/11/2025
Bab 36 Thưởng hoa yến
02/11/2025
Bab 37 Liên thủ
02/11/2025
Bab 38 Bị thương
02/11/2025
Bab 39 Chọc giận
02/11/2025
Bab 40 Thủ đoạn
02/11/2025
Các tác phẩm khác của Ava
Thêm nhiều động thái