Lời hứa của anh, sự hủy hoại của cô

Lời hứa của anh, sự hủy hoại của cô

Gavin

5.0
Bình luận
1
Duyệt
21
Chương

Tại lễ trao giải "Ngôi Sao Vàng", giải thưởng "Nghệ sĩ của năm" vốn chắc chắn thuộc về tôi, lại được trao cho Mục Hạ Linh, một ca sĩ nhạc pop mới nổi. Vị hôn phu của tôi, Tô Triệu Việt, chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất nước, đã dùng quyền lực để cướp đi vinh quang mà tôi đánh đổi bằng mười năm mồ hôi nước mắt, chỉ để làm quà cho "em gái nuôi" của anh ta. Anh ta ép tôi nhường lại chiếc áo dài thiết kế riêng, để mặc cho cô ta tát tôi hai mươi cái trên phim trường. Khi tôi phản kháng, anh ta liền tuyên bố phong sát sự nghiệp của tôi. Tàn nhẫn nhất là khi tôi đang mang thai, chỉ vì một màn kịch của Hạ Linh, anh ta đã đẩy tôi ngã, suýt chút nữa mất đi đứa con. Nhìn vệt máu dưới sàn, anh ta lạnh lùng buông một câu: "Vũ Thục Uyên, cô thật độc ác." Ngày hôm đó, tôi hoàn toàn chết tâm. Tôi tung toàn bộ bằng chứng lên mạng, tuyên bố giải nghệ, rồi mua vé máy bay một chiều đến Pháp. Từ nay về sau, nghệ sĩ Vũ Thục Uyên đã chết.

Chương 1

Tại lễ trao giải "Ngôi Sao Vàng", giải thưởng "Nghệ sĩ của năm" vốn chắc chắn thuộc về tôi, lại được trao cho Mục Hạ Linh, một ca sĩ nhạc pop mới nổi.

Vị hôn phu của tôi, Tô Triệu Việt, chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất nước, đã dùng quyền lực để cướp đi vinh quang mà tôi đánh đổi bằng mười năm mồ hôi nước mắt, chỉ để làm quà cho "em gái nuôi" của anh ta.

Anh ta ép tôi nhường lại chiếc áo dài thiết kế riêng, để mặc cho cô ta tát tôi hai mươi cái trên phim trường. Khi tôi phản kháng, anh ta liền tuyên bố phong sát sự nghiệp của tôi.

Tàn nhẫn nhất là khi tôi đang mang thai, chỉ vì một màn kịch của Hạ Linh, anh ta đã đẩy tôi ngã, suýt chút nữa mất đi đứa con. Nhìn vệt máu dưới sàn, anh ta lạnh lùng buông một câu:

"Vũ Thục Uyên, cô thật độc ác."

Ngày hôm đó, tôi hoàn toàn chết tâm. Tôi tung toàn bộ bằng chứng lên mạng, tuyên bố giải nghệ, rồi mua vé máy bay một chiều đến Pháp.

Từ nay về sau, nghệ sĩ Vũ Thục Uyên đã chết.

Chương 1

Góc nhìn của Vũ Thục Uyên:

Tiếng nhạc xập xình và ánh đèn sân khấu rực rỡ dường như đang chế nhạo sự chờ đợi của tôi. Tôi ngồi ở hàng ghế đầu của lễ trao giải "Ngôi Sao Vàng", trái tim đập thình thịch trong lồng ngực. Chiếc áo dài lụa màu ngọc bích được nhà thiết kế làm riêng cho tôi đêm nay bỗng trở nên ngột ngạt. Mọi người nói, giải thưởng "Nghệ sĩ của năm" chắc chắn thuộc về tôi.

"Thục Uyên, chúc mừng em trước nhé." Một đạo diễn lớn tuổi vỗ nhẹ vào vai tôi, nụ cười hiền hậu. "Album 'Hồn Tre' của em năm nay quá xuất sắc, không có đối thủ đâu."

Tôi mỉm cười cảm ơn, nhưng ánh mắt vô thức tìm kiếm một bóng hình quen thuộc trong đám đông. Tô Triệu Việt, vị hôn phu của tôi, chủ tịch tập đoàn giải trí lớn nhất nước, vẫn chưa đến. Anh ấy nói sẽ cố gắng đến dự khoảnh khắc quan trọng nhất của tôi.

"Và bây giờ, giải thưởng được mong chờ nhất đêm nay," giọng người dẫn chương trình vang lên, kéo tôi về thực tại, "Nghệ sĩ của năm thuộc về... ca sĩ trẻ Mục Hạ Linh!"

Cái tên đó như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi. Toàn bộ hội trường dường như cũng sững sờ trong giây lát, trước khi những tiếng vỗ tay rời rạc vang lên. Mục Hạ Linh? Một ca sĩ nhạc pop mới nổi với vài bài hát thị trường?

Đầu óc tôi trống rỗng. Máu trong người như đông cứng lại. Tôi cảm thấy hơi thở của mình nghẹn lại nơi cổ họng, và phải mất vài giây tôi mới nhận ra mình đã đứng lên một nửa, trong một phản xạ vô điều kiện khi nghe đến tên hạng mục.

Tôi lảo đảo ngồi xuống ghế, cảm giác như mọi ánh mắt trong khán phòng đều đang xoáy vào mình, đầy thương hại và chế giễu. Chiếc áo dài lụa sang trọng giờ đây như một lớp vỏ bọc kệch cỡm cho sự thất bại của tôi.

Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy anh. Tô Triệu Việt đang đứng ở lối vào, bộ vest đen lịch lãm khiến anh nổi bật giữa đám đông. Anh không nhìn tôi. Anh đang nhìn lên sân khấu, nơi Mục Hạ Linh trong chiếc váy công chúa bồng bềnh, nước mắt lưng tròng, đang nhận lấy chiếc cúp đáng lẽ phải là của tôi.

Trái tim tôi chùng xuống. Anh ấy không đến vì tôi. Anh ấy đến để chứng kiến giây phút vinh quang của cô ta.

Mục Hạ Linh. Con gái của ân nhân cũ đã cứu mạng anh trong một vụ tai nạn xe hơi nhiều năm trước. Người mà anh luôn cảm thấy mắc nợ.

Những tiếng xì xào bắt đầu nổi lên xung quanh tôi.

"Sao lại là Mục Hạ Linh? Cô ta mới ra mắt chưa được một năm mà."

"Nghe nói Tô tổng của giải trí Tinh Việt chống lưng đấy. Giải thưởng này chắc chắn là có sắp đặt rồi."

"Tội nghiệp Vũ Thục Uyên thật, rõ ràng cô ấy xứng đáng hơn."

Tôi không cần nghe cũng biết. Bàn tay dưới gầm bàn của tôi siết chặt lại. Không ai hiểu rõ quyền lực của Tô Triệu Việt hơn tôi. Chỉ cần anh muốn, anh có thể biến một người vô danh thành ngôi sao chỉ sau một đêm, cũng như có thể dễ dàng tước đi vinh quang vốn thuộc về người khác.

Tôi nhớ lại lời nói của Mục Hạ Linh trong một lần tình cờ gặp ở công ty. Cô ta nhìn tôi với ánh mắt ngây thơ nhưng đầy thách thức: "Chị Uyên tài năng thật đấy, giá như em cũng có thể đứng trên sân khấu lớn và nhận một giải thưởng danh giá như chị."

Lúc đó, Tô Triệu Việt chỉ cười nhẹ, xoa đầu cô ta và nói: "Chỉ cần em muốn, anh sẽ cho em."

Hóa ra, anh không nói đùa.

Mười năm khổ luyện đàn tranh, đàn bầu, những đêm thức trắng để sáng tác, những vết chai sạn trên đầu ngón tay... tất cả những nỗ lực của tôi, trong mắt anh, lại không bằng một câu nói của cô ta. Vinh quang mà tôi dùng cả thanh xuân để theo đuổi, anh lại dễ dàng dùng tiền bạc và quyền lực để mua về làm quà cho người khác. Cảm giác bị sỉ nhục và phản bội dâng lên, đắng chát nơi cổ họng.

Buổi lễ kết thúc trong sự gượng gạo. Tôi cố gắng né tránh những ánh mắt ái ngại, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Uyên."

Giọng nói lạnh lùng của Việt vang lên từ phía sau. Tôi dừng bước nhưng không quay lại.

"Tại sao?" Tôi hỏi, giọng khàn đi. "Tại sao lại làm vậy với em?"

Anh bước đến bên cạnh tôi, gương mặt vẫn không một chút gợn sóng. "Chỉ là một giải thưởng thôi mà. Em đừng quá coi trọng nó."

"Chỉ là một giải thưởng?" Tôi bật cười chua chát, quay người đối diện với anh. "Tô Triệu Việt, đó không chỉ là một giải thưởng. Đó là sự công nhận, là danh dự, là mười năm tâm huyết của em! Anh lấy nó đi để dỗ dành một cô gái mới lớn, anh có thấy nực cười không?"

"Anh nợ gia đình Hạ Linh." Anh nói, giọng điệu vẫn thản nhiên. "Bố cô ấy đã mất vì cứu anh. Chút chuyện nhỏ này có đáng gì?"

"Chuyện nhỏ?" Cơn phẫn nộ bùng lên trong lồng ngực tôi. "Anh lấy đi sự nghiệp của em, niềm kiêu hãnh của em, và gọi đó là chuyện nhỏ? Anh có biết đối với một người nghệ sĩ, danh dự quan trọng đến mức nào không?"

Tôi cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, lời lẽ nghẹn lại, không thể nói hết câu. Nước mắt bắt đầu giàn giua.

Ánh mắt Việt thoáng chút dao động khi thấy tôi khóc. Anh đưa tay ra, dường như muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng lại khựng lại giữa không trung.

"Được rồi, đừng khóc nữa. Em muốn cái gì, anh sẽ bù đắp cho em. Một album mới? Một buổi hòa nhạc cá nhân? Em nói đi."

Sự bù đắp của anh, nghe sao mà giống một sự bố thí. Tôi gạt tay anh ra, lùi lại một bước.

"Em không cần." Tôi nói, giọng rành rọt. "Tô Triệu Việt, những gì em có được ngày hôm nay đều là do em tự đi lên bằng chính thực lực của mình. Em không cần sự bố thí của anh."

Đúng lúc đó, một giọng nói trong trẻo, nũng nịu vang lên.

"Anh Việt!"

Mục Hạ Linh, tay vẫn ôm chiếc cúp vàng, chạy tới và sà vào lòng Việt. Cô ta hoàn toàn phớt lờ sự tồn tại của tôi.

"Anh xem này, em làm được rồi! Em thật sự nhận được giải thưởng rồi!"

Việt dịu dàng ôm lấy cô ta, ánh mắt lạnh lùng ban nãy tan biến, thay vào đó là sự cưng chiều vô hạn. "Giỏi lắm. Hạ Linh của chúng ta là giỏi nhất. Em xứng đáng có được nó."

Xứng đáng? Tôi đứng đó, nghe từng lời của anh như những mũi kim châm vào tim. Cô ta xứng đáng ư? Một người chỉ biết hát nhép, dựa vào quyền lực của người khác để đi lên, có gì mà xứng đáng? Còn tôi, người đã đổ mồ hôi và nước mắt trên sàn tập, người đã mang âm nhạc dân tộc Việt Nam ra thế giới, lại không xứng đáng sao?

Tôi không thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa. Tôi xoay người, bước đi không một lần ngoảnh lại. Bỏ lại sau lưng tiếng cười hạnh phúc của họ, bỏ lại vinh quang bị đánh cắp và một tình yêu đã chết.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Chú rể bỏ trốn, tôi kết hôn với kẻ địch của anh

Chú rể bỏ trốn, tôi kết hôn với kẻ địch của anh

Alvis Lane
5.0

Khương Duy Ý và Cố Dịch An là thanh mai trúc mã mười hai năm, ở bên nhau ba năm. Hôn nhân giữa nhà họ Khương và nhà họ Cố vô cùng long trọng, khiến cho các quý cô nổi tiếng ở thành phố A đều phải ghen tị. Nhưng vào ngày cưới, khi khách khứa đã đông đủ, một cuộc điện thoại đã khiến Cố Dịch An từ bỏ Khương Duy Ý đang ăn mặc xinh đẹp. Việc Cố Dịch An trốn khỏi hôn lễ khiến Khương Duy Ý trở thành trò cười cho mọi người ở thành phố A. Nhưng những người đó còn chưa kịp cười được bao lâu, đã thấy Khương Duy Ý cùng Thẩm Cận Châu công bố giấy kết hôn: "Đã kết hôn." Tiếp theo là lời bình luận từ Thẩm Cận Châu, người đã không đăng bài cập nhật trong nhiều năm: "Đã đọc." Có người nói Khương Duy Ý lần này thật may mắn, mất hạt vừng hái được dưa hấu, Cố Dịch An không sánh bằng Thẩm Cận Châu. Đối mặt với những lời nói chua chát này, Khương Duy Ý luôn tỏ ra đồng ý một cách hào phóng. Cho đến một ngày, một phóng viên tài chính táo bạo hỏi Thẩm Cận Châu đánh giá cuộc hôn nhân của anh như thế nào. Ngay lúc mọi người nghĩ rằng Thẩm Cận Châu sẽ ngạo mạn chế giễu Khương Duy Ý, anh ấy lại bất ngờ nói bốn chữ chậm rãi: "Đã đạt được điều mong muốn."

Cứu! Treo thưởng tìm chồng lại gặp tỷ phú thật

Cứu! Treo thưởng tìm chồng lại gặp tỷ phú thật

Mathe Hackett
5.0

Vị hôn phu của cô đã phản bội cô, cặp kề với mẹ kế của cô, hai người họ đã hợp tác để lập mưu chiếm đoạt tài sản gia đình cô, và mưu toán để cô ấy mất trinh tiết cho một người đàn ông lạ mặt. Nhã quyết định tìm một người đàn ông đến phá hỏng bữa tiệc đính hôn và tát mặt hai người. Không ngờ, sau khi "trả một tiền tìm chồng", cô thực sự đã thu hút được một anh chàng siêu đẹp trai! Văn Nhã nghĩ rằng đối phương là một chàng trai nghèo nhận tiền làm việc, nhưng sau khi ở bên anh ấy, vận may của cô tốt một cách khó hiểu. Đi dạo quanh trung tâm thương mại, đã rút được phiếu giảm giá miễn phí cho các thương hiệu xa xỉ và những chiếc váy trị giá hàng trăm triệu được tặng miễn phí! Tại bữa tiệc đính hôn, anh ấy xuất hiện một cách bá đạo, tát vào mặt mọi người và tuyên bố cô là người phụ nữ của anh! Ban đầu nghĩ rằng hai người sẽ đường ai nấy đi sau khi kết thúc, nhưng anh ấy lại bám cô. "Chúng tôi vừa mới đính hôn. Bây giờ, anh là hôn phu của em." Văn Nhã cười khẽ: "Anh Mẫn, anh không phải vì tôi giàu mà muốn tống tiền tôi chứ? " Mẫn Tư Hàng cười, anh ấy là cháu trai của tập đoàn nhà họ Mẫn, là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thịnh, là ông chủ kinh tế của Hải Thành, lại cần tống tiền cô ấy? Sau đó, Văn Nhã phát hiện ra anh ấy chính là người đàn ông đã cướp đi trinh tiết của cô đêm đó!

Vợ cũ của Mặc tổng từ chối tái kết hôn!

Vợ cũ của Mặc tổng từ chối tái kết hôn!

Ludwig Conner
5.0

Một tai nạn bất ngờ đã khiến Vân Lãm Nguyệt và Mặc Thần Diễm trở thành vợ chồng. Cô là đại tiểu thư mất tích của nhà họ Vân, đồng thời cũng là đại lão nhiều thân phận. Anh là người đàn ông cao quý nhất nhà họ Mặc ở Thành phố Kinh, nổi tiếng với tính cách lạnh lùng tàn nhẫn. Sau một vụ tai nạn xe hơi, anh rơi vào hôn mê sâu, từ đỉnh cao rơi xuống vực thẳm. Suốt ba năm qua, Vân Lãm Nguyệt đã dùng y thuật chữa khỏi cho Mặc Thần Diễm, cố gắng làm tròn bổn phận người vợ và dần dần trao trái tim mình cho anh. Thế nhưng, Mặc Thần Diễm lại làm ngơ trước tình cảm sâu đậm và sự hy sinh của cô. Khi bạch nguyệt quang trở về nước, anh lạnh lùng đặt một bản thỏa thuận ly hôn trước mặt cô. Vân Lãm Nguyệt chợt ngộ ra rằng đàn ông có thật sự quan trọng không? Chỉ khiến cô mất thời gian giải quyết mọi chuyện. Cô ký vào thỏa thuận ly hôn, từ đó dứt tình đoạn nghĩa, toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp. Những thân phận của cô dần được hé lộ. Vua lính đánh thuê toàn cầu gọi cô là chị, giáo sư y học gọi cô là tiền bối, hacker hàng đầu gọi cô là sư phụ… Thần Y khó tìm trong truyền thuyết là cô, chuyên gia điều chế nước hoa cấp cao là cô, thần đua của trường đua ngầm cũng là cô… Sau đó, Mặc tổng lạnh lùng từng bước gội rửa chính mình, quỳ xuống, níu lấy tay áo cô, mắt rưng rưng nghẹn ngào nói: "Nguyệt Nguyệt, em có thể lấy anh nữa không?" Mặc Thần Diễm từng nghĩ điều anh khao khát là những vì sao chỉ cần ngẩng đầu lên là nhìn thấy, mãi sau này anh mới nhận ra, điều anh thật sự muốn là mặt trăng.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết