Ngôi Sao Băng: Sự Phản Bội Của Người Vợ

Ngôi Sao Băng: Sự Phản Bội Của Người Vợ

Gavin

5.0
Bình luận
38
Duyệt
24
Chương

Kỷ vật duy nhất cha liệt sĩ để lại cho tôi là chiếc đồng hồ quân dụng, lại bị chính chồng tôi và cô em gái nuôi của anh ta đem ra đấu giá, ép tôi phải dốc cạn túi tiền để mua lại. Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Vào ngày giỗ của cha, chồng tôi, Lê Ngọc Khải, đã sắp đặt một cái bẫy còn tàn độc hơn. Anh ta mở một buổi triển lãm, công khai bán đấu giá những bức ảnh ghi lại cảnh cha tôi hy sinh thảm khốc, đồng thời cắt đứt mọi nguồn vốn, muốn tôi phá sản và thân bại danh liệt. Trước sự chế nhạo của đám đông, anh ta tàn nhẫn đánh gãy chân tôi. Cô em gái nuôi Đào Hạnh Phương thì hả hê giẫm lên bàn tay đang chảy máu của tôi, cười cợt. Lê Ngọc Khải gầm lên, nói rằng người cứu anh ta trong vụ tai nạn ba năm trước là Đào Hạnh Phương, không phải tôi. Hóa ra, mọi sự hy sinh của tôi, vết sẹo trên lưng tôi, tất cả chỉ là một trò cười. Trong lúc tuyệt vọng nhất, khi bị dồn vào chỗ chết, tôi đã bấm số gọi cho một người. Khi anh ấy xuất hiện với một nguồn tiền vô hạn, tôi đã lạnh lùng ra lệnh: "Bằng mọi giá, hãy làm cho tập đoàn Lê thị phá sản."

Chương 1

Kỷ vật duy nhất cha liệt sĩ để lại cho tôi là chiếc đồng hồ quân dụng, lại bị chính chồng tôi và cô em gái nuôi của anh ta đem ra đấu giá, ép tôi phải dốc cạn túi tiền để mua lại.

Nhưng đó mới chỉ là bắt đầu. Vào ngày giỗ của cha, chồng tôi, Lê Ngọc Khải, đã sắp đặt một cái bẫy còn tàn độc hơn.

Anh ta mở một buổi triển lãm, công khai bán đấu giá những bức ảnh ghi lại cảnh cha tôi hy sinh thảm khốc, đồng thời cắt đứt mọi nguồn vốn, muốn tôi phá sản và thân bại danh liệt.

Trước sự chế nhạo của đám đông, anh ta tàn nhẫn đánh gãy chân tôi. Cô em gái nuôi Đào Hạnh Phương thì hả hê giẫm lên bàn tay đang chảy máu của tôi, cười cợt.

Lê Ngọc Khải gầm lên, nói rằng người cứu anh ta trong vụ tai nạn ba năm trước là Đào Hạnh Phương, không phải tôi. Hóa ra, mọi sự hy sinh của tôi, vết sẹo trên lưng tôi, tất cả chỉ là một trò cười.

Trong lúc tuyệt vọng nhất, khi bị dồn vào chỗ chết, tôi đã bấm số gọi cho một người.

Khi anh ấy xuất hiện với một nguồn tiền vô hạn, tôi đã lạnh lùng ra lệnh:

"Bằng mọi giá, hãy làm cho tập đoàn Lê thị phá sản."

Chương 1

Mông Khả Vy POV:

Cha của Mông Khả Vy là một anh hùng liệt sĩ, kỷ vật ông để lại cho cô là chiếc đồng hồ quân dụng khắc tên đã bị người chồng Lê Ngọc Khải và "cô em gái nuôi" Đào Hạnh Phương cố tình đưa lên sàn đấu giá.

Tiếng gõ của chiếc búa đấu giá vang lên như một cú đập thẳng vào trái tim tôi.

"Một triệu đô la lần thứ nhất!"

Tôi siết chặt tấm thẻ đấu giá trong tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng tôi không cảm thấy đau.

Mọi ánh mắt trong phòng đấu giá đều đổ dồn về phía tôi, một số tò mò, một số hả hê, và một số đầy ác ý.

"Một triệu đô la lần thứ hai!"

Người chủ trì đấu giá nhìn tôi với ánh mắt thúc giục, giọng nói của ông ta vang lên trong không gian yên tĩnh đến lạ thường.

Chiếc đồng hồ quân dụng cũ kỹ, đầy vết xước nằm lặng lẽ trên bệ nhung đỏ, dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ, nó trông thật cô độc. Trên mặt sau của chiếc đồng hồ có khắc một cái tên - Mông Tề.

Đó là cha tôi.

Đó là kỷ vật duy nhất ông để lại cho tôi.

"Một triệu đô la lần thứ..."

"Một triệu rưỡi," giọng tôi khàn đặc, khô khốc. Cả người tôi run lên, nhưng tôi cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy.

Phòng đấu giá lại xôn xao.

Tôi không dám nhìn sang phía bên kia. Ở đó, người chồng mà tôi đã kết hôn ba năm, Lê Ngọc Khải, đang dịu dàng ôm lấy "cô em gái nuôi" của anh ta, Đào Hạnh Phương.

Chính họ đã đưa chiếc đồng hồ này lên sàn đấu giá.

Họ biết chiếc đồng hồ này có ý nghĩa như thế nào đối với tôi.

Họ làm vậy để khiêu khích tôi, để sỉ nhục tôi.

Đôi mắt Đào Hạnh Phương ngấn lệ, cô ta nép vào lòng Lê Ngọc Khải, trông đáng thương và vô tội. "Anh Khải, hay là thôi đi... Chị Vy có vẻ rất tức giận. Em không muốn chị ấy vì em mà tiêu nhiều tiền như vậy."

Lê Ngọc Khải nhẹ nhàng vỗ về lưng cô ta, ánh mắt nhìn tôi lạnh như băng. "Không sao, Hạnh Phương. Đây là tiền Mông Khả Vy nợ em."

Tôi nợ cô ta?

Nụ cười lạnh lẽo hiện trên môi tôi.

Hôm nay là ngày kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.

Và đây là món quà anh ta dành cho tôi.

"Hai triệu đô la." Một giọng nói lười biếng vang lên từ một góc tối.

Trái tim tôi thắt lại.

Tôi quay đầu nhìn, đó là một người đàn ông xa lạ. Anh ta đang giơ tấm thẻ của mình, nhìn tôi với một nụ cười khó hiểu.

"Hai triệu rưỡi." Tôi nghiến răng. Tôi phải lấy lại chiếc đồng hồ. Bằng mọi giá.

Đây là toàn bộ tài sản của tôi.

"Ba triệu đô la." Người đàn ông kia lại lên tiếng, giọng điệu vẫn thoải mái như đang nói chuyện phiếm.

Mồ hôi lạnh túa ra trên trán tôi.

Tôi biết, đây là một cái bẫy. Lê Ngọc Khải và Đào Hạnh Phương đã sắp đặt tất cả. Họ muốn tôi mất hết tất cả, muốn tôi bị bẽ mặt trước công chúng.

"Ba triệu rưỡi." Tôi gần như hét lên.

Cả hội trường im lặng. Mọi người đều biết, đây không còn là một cuộc đấu giá bình thường nữa.

Người đàn ông kia nhún vai, không tiếp tục ra giá.

"Ba triệu rưỡi đô la lần thứ nhất! Lần thứ hai! Lần thứ ba! Chúc mừng quý cô!"

Chiếc búa cuối cùng cũng gõ xuống.

Cả người tôi mềm nhũn, suýt nữa thì ngã quỵ xuống ghế.

Khi tôi thanh toán và run rẩy nhận lại chiếc đồng hồ, Lê Ngọc Khải bước tới, khuôn mặt anh ta không một chút cảm xúc.

"Khả Vy, chỉ là một chiếc đồng hồ cũ thôi mà, em đừng tính toán với con bé. Hạnh Phương không cố ý đâu."

Tôi ngước lên nhìn anh ta, nhìn vào đôi mắt mà tôi đã từng yêu say đắm. Bây giờ, trong đó chỉ còn lại sự xa lạ và lạnh lùng.

"Không cố ý?" Tôi cười khẩy. "Lê Ngọc Khải, anh có còn là con người không?"

Anh ta cau mày, vẻ mặt mất kiên nhẫn. "Anh không muốn cãi nhau với em ở đây. Về nhà rồi nói chuyện."

Nói xong, anh ta quay lưng đi, trở lại bên cạnh Đào Hạnh Phương, dịu dàng dỗ dành cô ta.

Tôi đứng đó một mình, ôm chặt chiếc đồng hồ lạnh lẽo vào lòng.

Nhưng câu chuyện chưa kết thúc.

Ngày hôm sau, tin tức về vụ đấu giá bị rò rỉ. "Con gái liệt sĩ chi hàng triệu đô la mua lại kỷ vật của cha", "Em gái nuôi nhà họ Lê bán đấu giá di vật của anh hùng để thỏa mãn lòng hư vinh".

Các tiêu đề giật gân xuất hiện trên khắp các trang báo mạng.

Trong phút chốc, Đào Hạnh Phương trở thành tâm điểm của sự chỉ trích. Cư dân mạng mắng chửi cô ta thậm tệ, đào bới quá khứ của cô ta, gọi cô ta là kẻ vô ơn, là con rắn độc.

Cô ta bị sỉ nhục, bị tấn công trên mạng xã hội, nghe nói đã nhiều lần cố gắng tự tử.

Lê Ngọc Khải bề ngoài tỏ ra không quan tâm, không nhắc lại chuyện này. Anh ta vẫn đi làm, vẫn tham gia các sự kiện xã hội, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tôi cũng im lặng. Tôi biết, đây chỉ là màn dạo đầu.

Cho đến ngày giỗ của cha tôi.

Lê Ngọc Khải đột nhiên gọi điện cho tôi.

"Khả Vy, tối nay có một buổi triển lãm nghệ thuật, em đi cùng anh nhé?" Giọng anh ta trong điện thoại nghe có vẻ dịu dàng hiếm thấy.

Tôi im lặng.

"Anh đã chuẩn bị cho em một bất ngờ lớn. Coi như là lời xin lỗi cho chuyện lần trước."

Bất ngờ lớn? Lời xin lỗi?

Tôi gần như bật cười.

Nhưng tôi vẫn đồng ý. "Được."

Tôi muốn xem, anh ta còn có thể diễn trò gì nữa.

Buổi tối, tôi đến địa điểm triển lãm theo như lời anh ta nói. Đó là một phòng trưng bày nghệ thuật sang trọng ở trung tâm thành phố.

Lê Ngọc Khải đã đứng đợi ở cửa, anh ta mặc một bộ vest lịch lãm, mỉm cười chào đón tôi. "Em đến rồi."

Anh ta đưa tay ra, muốn nắm lấy tay tôi, nhưng tôi đã lùi lại một bước.

Nụ cười trên mặt anh ta hơi cứng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường. "Vào trong đi, bất ngờ đang chờ em."

Tôi bước vào phòng triển lãm.

Và rồi, tôi đứng sững lại.

Trên những bức tường trắng tinh, treo đầy những bức ảnh đen trắng.

Đó là những bức ảnh về cha tôi.

Không phải những bức ảnh ông mặc quân phục, hiên ngang, oai hùng.

Mà là những bức ảnh ghi lại những giây phút cuối đời của ông trên chiến trường.

Cha tôi nằm trên mặt đất đầy bùn lầy, máu chảy đầm đìa từ vết thương trên ngực. Ánh mắt ông nhìn lên bầu trời, mệt mỏi nhưng không hề sợ hãi.

Một bức ảnh khác, ông đang cố gắng đẩy một người đồng đội trẻ ra khỏi vùng nguy hiểm, trong khi cơ thể mình bị mảnh bom găm vào.

Từng bức, từng bức một, ghi lại cảnh ông hy sinh một cách bi thảm.

Dưới mỗi bức ảnh, có một tấm bảng nhỏ ghi tên bộ sưu tập: "Vẻ Đẹp Bi Tráng Của Anh Hùng".

Và bên cạnh tên bộ sưu tập, là tên của "nghệ sĩ nhiếp ảnh": Đào Hạnh Phương.

Tôi cảm thấy máu trong người như đông cứng lại. Tai tôi ù đi, tôi không nghe thấy gì nữa.

Một bàn tay lạnh lẽo đặt lên vai tôi.

Là Lê Ngọc Khải.

Anh ta ghé sát vào tai tôi, giọng nói thì thầm như ma quỷ.

"Mông Khả Vy, không phải em rất giàu có, rất thích thể hiện sao? Hôm nay có rất nhiều bức ảnh về những giây phút cuối đời của cha em, để em thể hiện cho đủ!"

Anh ta cười, một nụ cười tàn nhẫn và độc ác.

"Những bức ảnh này sẽ được bán đấu giá từng tấm một. Em cứ từ từ mà mua nhé, vợ yêu."

Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

"Lê Ngọc Khải," tôi nói, giọng bình tĩnh đến đáng sợ, "Anh sẽ phải hối hận."

Anh ta chỉ nhún vai, vẻ mặt đầy tự tin và khinh miệt. "Ồ? Vậy sao? Để anh xem em làm được gì."

Đúng lúc đó, người chủ trì bước lên sân khấu. "Thưa quý vị, buổi đấu giá bộ sưu tập ảnh 'Vẻ Đẹp Bi Tráng Của Anh Hùng' xin được phép bắt đầu!"

Mọi người vỗ tay nhiệt liệt.

Lê Ngọc Khải nhìn tôi, ánh mắt khiêu khích.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cơn giận dữ và nỗi đau đang cuộn trào trong lồng ngực.

Tôi giơ tấm thẻ của mình lên.

"Tôi mua tất cả."

Cả hội trường lại một lần nữa chìm vào im lặng.

Lê Ngọc Khải trố mắt nhìn tôi, nụ cười trên môi anh ta đông cứng lại.

Anh ta không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy. Anh ta đột nhiên hoảng sợ.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú

Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú

Rock La porte
4.9

[Điềm sủng + cưới chớp nhoáng + cưới trước yêu sau] Nuôi bạn trai bao năm, không ngờ anh lại ngoại tình với bạn thân, Lục Thanh Thanh với thái độ bất cần, trực tiếp ứng tuyển quảng cáo tìm bạn đời, cưới chớp nhoáng với một người đàn ông xa lạ. Sau khi cưới chớp nhoáng, người đàn ông mở miệng là nói sẽ chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà, Lục Thanh Thanh cười lạnh lùng, lại là một màn kịch lừa đảo anh nuôi em của người đàn ông gia trưởng. Ngờ đâu, người đàn ông này lại là một ma đầu sủng thê, bên ngoài ủng hộ sự nghiệp của cô, trong nhà giúp đỡ cô làm việc nhà, mọi việc trong nhà đều do cô bố trí, cuộc sống có bàn bạc thương lượng, ngày tháng của hai người trôi qua thật ngọt ngào. Điều khiến cô kinh ngạc chính là, mỗi khi cô gặp khó khăn, người chồng hờ này vừa xuất hiện là đã trực tiếp hóa giải. Mỗi lần cô đặt câu hỏi, người chồng hờ chỉ cười qua loa, khen cô có năng lực mạnh mẽ, vợ thật giỏi giang. Cho tới một ngày, dưới sự yêu chiều của chồng, cô đã đạt được thành tựu. Lúc này cô mới phát hiện trên bìa tạp chí tài chính toàn cầu, lâu nay luôn xuất hiện một người đàn ông có gương mặt giống hệt chồng mình.

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Kleon Samorodnitsky
5.0

Tô Ly dốc lòng vì nhà họ Tô năm năm vẫn không bằng một câu nói hãm hại của người em gái. Thân phận thiên kim giả của Tô Ly vì thế bị phát hiện, vị hôn phu bỏ rơi cô, bạn bè tránh xa cô, còn bị các anh trai đuổi khỏi nhà, bảo cô về quê tìm bố mẹ nông dân của mình. Cuối cùng Tô Ly cũng hiểu ra, trực tiếp cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, lấy lại mọi thứ không còn chịu đựng nữa. Nhưng không ngờ, nông dân trong miệng anh trai lại là nhà họ Lạc, tỷ phú của nước Y! Cô từng một thiên kim giả bình thường bị mọi người chê bai trở thành thiên kim thật của tỷ phú được ba người anh trai cưng chiều chỉ sau một đêm. Anh cả tổng tài nói: "Cuộc họp tạm dừng, đặt vé máy bay về nước, tôi xem ai dám bắt nạt em gái..." Anh hai, nhà khoa học nổi tiếng toàn cầu: "Tạm ngừng nghiên cứu, tôi phải đi đón em gái về nhà." Anh ba, nhạc sĩ thế giới: "Hội nhạc tạm dừng, không có gì quan trọng bằng em gái." Cả Kinh Thành đều nổ tung! Nhà họ Tô hối hận không kịp, vị hôn phu lại tìm đến năn nỉ, người theo đuổi kéo đến nườm nượp. Chưa kịp để Tô Ly phản ứng, thiếu gia nhà họ Thi – gia tộc danh giá nhất Kinh Thành, người nắm giữ chức Đô đốc Hải quân cao nhất – bất ngờ xuất hiện cùng tờ giấy đăng ký kết hôn, làm cả giới thượng lưu rung động!

Hai lần kết hôn,/tôi trở thành/cục cưng của tài phiệt

Hai lần kết hôn,/tôi trở thành/cục cưng của tài phiệt

Frances
5.0

[Tài phiệt đen tối hàng đầu VS Người thợ làm hương xinh đẹp nhưng khuyết tật, cả hai đều trong sạch]   Một người bí ẩn gửi video chồng ngoại tình, phá vỡ cuộc sống bình lặng của cô.   Cô nhận ra một điều.   Người yêu thuở nhỏ có thể lừa dối bạn, bạn thân từ thuở nhỏ cũng có thể lừa dối bạn.   Nhưng người mẫu nam vai rộng, eo thon, chân dài thì không.   Chỉ là anh chàng đẹp trai bán thân nuôi chó này, mùi nước hoa trên người anh sao lại giống với ông trùm tài phiệt hàng đầu kia?   Khi cô rực rỡ nhất, anh là đứa con bị gia đình ruồng bỏ, chỉ dám trong bóng tối cướp đi nụ hôn đầu của cô.   Khi cô rơi khỏi đỉnh cao, anh từ bỏ mọi thứ để trở về nước, nhưng lại thấy cô khóc khi đồng ý lời cầu hôn của người khác. Khi cô bị phản bội, anh đã nắm quyền lực, là bàn tay đứng sau đẩy mạnh sự việc, là người cứu rỗi khi người khác gặp khó khăn, là chỗ dựa vững chắc nhất của cô. Khi cô đứng dậy, anh quỳ gối, vô cùng thành kính.   “Hãy lấy anh nhé.” “Em có muốn biết, khi em đồng ý lời cầu hôn của tên khốn đó, anh đang nghĩ gì không?” “Gì cơ?” “Đừng để anh bắt được cơ hội.” “Nếu không bắt được thì sao?” “Thì tạo ra cơ hội.” Bởi vì trên đời này, không ai yêu cô hơn anh.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết