Người bạn đời sói trắng bị Alpha từ chối

Người bạn đời sói trắng bị Alpha từ chối

Gavin

5.0
Bình luận
35
Duyệt
11
Chương

Vào đêm khai mạc triển lãm cá nhân đầu tiên, đêm quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, chồng tôi đã không đến. Thay vào đó, anh xuất hiện trên bản tin thời sự, dùng cả thân mình che chắn cho một người phụ nữ khác trước cơn bão máy ảnh. Dòng chữ chạy trên màn hình như một nhát dao: "TÀI PHIỆT PHAN HOÀNG ANH VÀ CEO HẠ PHI LOAN, NGHI VẤN TÌNH CẢM." Cả phòng tranh im lặng, hàng trăm ánh mắt thương hại đổ dồn về phía tôi. Đêm của tôi đã biến thành trò cười cho cả thế giới. Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn từ anh. "Anh có việc đột xuất. Em cứ tự nhiên nhé. Chúc mừng." Bảy năm hôn nhân, tình yêu và sự chờ đợi của tôi đã tan thành tro bụi. Trong mắt anh, tôi và nghệ thuật của tôi chỉ là "thú vui", một vật trang trí cho cuộc sống xa hoa của anh. Nhưng anh đã đánh giá thấp tôi. Anh cho rằng tôi sẽ mãi mãi đứng trong bóng tối của anh. Tôi bình tĩnh mượn điện thoại của bạn tôi, không phải để gọi cho anh ta, mà là luật sư của riêng tôi. "Hãy soạn thảo đơn ly hôn. Ngụy trang nó thành một văn bản bản quyền nghệ thuật. Anh ta sẽ không bao giờ đọc kỹ đâu."

Chương 1

Vào đêm khai mạc triển lãm cá nhân đầu tiên, đêm quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, chồng tôi đã không đến.

Thay vào đó, anh xuất hiện trên bản tin thời sự, dùng cả thân mình che chắn cho một người phụ nữ khác trước cơn bão máy ảnh.

Dòng chữ chạy trên màn hình như một nhát dao: "TÀI PHIỆT PHAN HOÀNG ANH VÀ CEO HẠ PHI LOAN, NGHI VẤN TÌNH CẢM."

Cả phòng tranh im lặng, hàng trăm ánh mắt thương hại đổ dồn về phía tôi. Đêm của tôi đã biến thành trò cười cho cả thế giới.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Tin nhắn từ anh.

"Anh có việc đột xuất. Em cứ tự nhiên nhé. Chúc mừng."

Bảy năm hôn nhân, tình yêu và sự chờ đợi của tôi đã tan thành tro bụi. Trong mắt anh, tôi và nghệ thuật của tôi chỉ là "thú vui", một vật trang trí cho cuộc sống xa hoa của anh.

Nhưng anh đã đánh giá thấp tôi. Anh cho rằng tôi sẽ mãi mãi đứng trong bóng tối của anh.

Tôi bình tĩnh mượn điện thoại của bạn tôi, không phải để gọi cho anh ta, mà là luật sư của riêng tôi.

"Hãy soạn thảo đơn ly hôn. Ngụy trang nó thành một văn bản bản quyền nghệ thuật. Anh ta sẽ không bao giờ đọc kỹ đâu."

Chương 1

An Đan Nhi POV:

Vào đêm quan trọng nhất trong sự nghiệp của tôi, đêm khai mạc triển lãm tranh sơn mài cá nhân đầu tiên của tôi, chồng tôi, Phan Hoàng Anh, đã không có mặt.

Đó không phải là một bất ngờ. Chỉ là một nỗi thất vọng quen thuộc, âm ỉ như một vết thương cũ.

Tôi đứng giữa không gian phòng trưng bày trắng tinh, ánh đèn rọi xuống những tác phẩm mà tôi đã dành bốn năm tâm huyết để hoàn thành. Mỗi bức tranh là một mảnh linh hồn tôi, được phơi bày dưới ánh sáng chói lòa. Chúng là nguồn cảm hứng cốt lõi cho thương hiệu khu nghỉ dưỡng sang trọng đầu tiên đã làm nên tên tuổi cho anh. Nhưng đối với anh, chúng chỉ là "thú vui".

Đây là đêm mà tôi hy vọng sẽ thay đổi điều đó. Đêm nay, tôi không chỉ là An Đan Nhi, vợ của tài phiệt Phan Hoàng Anh. Đêm nay, tôi là một nghệ sĩ.

Không khí trong phòng tranh náo nhiệt, đầy ắp tiếng ly chạm nhau và những lời thì thầm tán thưởng. Nhưng tôi không thể tập trung. Cứ mỗi vài phút, tôi lại liếc về phía cửa, hy vọng một cách vô ích rằng bóng dáng cao lớn, quen thuộc của anh sẽ xuất hiện.

Thay vào đó, một tiếng xôn xao khác nổi lên từ góc phòng, nơi một chiếc TV màn hình lớn đang chiếu tin tức buổi tối. Ban đầu chỉ là những tiếng xì xầm, rồi dần dần, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía màn hình, rồi lại quay sang nhìn tôi với vẻ thương hại.

Trái tim tôi như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

Tôi bước về phía đó, như một người mộng du. Và rồi tôi nhìn thấy anh. Phan Hoàng Anh. Chồng tôi.

Anh đang ở đó, trên màn hình TV, trước một khách sạn sang trọng khác. Anh không một mình. Anh đang dùng cả thân mình để che chắn cho một người phụ nữ khác khỏi một cơn bão máy ảnh. Người phụ nữ đó, Hạ Phi Loan, một nữ CEO trẻ tuổi mà công ty của anh đang trong quá trình mua lại, nép mình sau lưng anh, khuôn mặt tái nhợt và yếu đuối, một bàn tay đặt lên cánh tay anh như thể cô ta đang tìm kiếm sự bảo vệ.

Anh trông thật mạnh mẽ, thật quyết đoán. Một hiệp sĩ trong bộ áo giáp hàng hiệu.

Dòng chữ chạy bên dưới màn hình như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi: "TÀI PHIỆT PHAN HOÀNG ANH BẢO VỆ CEO HẠ PHI LOAN TRƯỚC SÓNG GIÓ TRUYỀN THÔNG, LÀM DẤY LÊN TIN ĐỒN TÌNH CẢM."

Cả phòng tranh im lặng như tờ. Sự im lặng đó còn tệ hơn cả những lời thì thầm. Tôi có thể cảm nhận được hàng trăm cặp mắt đang đổ dồn vào mình, soi mói, thương hại, tò mò. Thế giới của tôi sụp đổ ngay trước mắt họ, trong đêm lẽ ra phải là đêm của tôi.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi rung lên. Một tin nhắn. Từ anh.

"Anh có việc đột xuất. Em cứ tự nhiên nhé. Chúc mừng."

Tự nhiên. Chúc mừng.

Những từ ngữ lạnh lùng, vô cảm. Như thể anh đang nói về một buổi tiệc trà của một người xa lạ, chứ không phải đêm quan trọng nhất trong cuộc đời người vợ đã ở bên anh bảy năm. Anh thậm chí còn không thèm bịa ra một lời nói dối tử tế hơn.

Một cảm giác lạnh buốt lan tỏa từ lồng ngực ra khắp cơ thể. Tình yêu, sự hy vọng, những năm tháng chờ đợi mòn mỏi... tất cả vỡ tan thành tro bụi trong khoảnh khắc này.

"Đan Nhi, em không sao chứ?"

Ki Đức Trọng, chủ phòng trưng bày và là người bạn thân thiết của tôi, vội vã chạy đến bên cạnh. Anh nhìn vào màn hình TV, rồi nhìn tôi, ánh mắt anh tóe lửa giận dữ.

"Thằng khốn đó! Hắn ta dám..."

"Em không sao." Tôi ngắt lời anh, giọng nói của chính mình nghe thật xa lạ, bình tĩnh đến đáng sợ. "Chỉ là... một chút hiểu lầm thôi."

Tôi đang nói dối. Tôi đang bảo vệ lòng kiêu hãnh cuối cùng của mình, ngay cả khi nó đã bị giày xéo không thương tiếc.

"Hiểu lầm ư?" Trọng gần như hét lên. "Cả thế giới đang nhìn thấy kìa! Hắn ta đang công khai làm bẽ mặt em!"

"Trọng, làm ơn." Tôi nhìn anh, ánh mắt gần như van nài. "Đừng làm mọi chuyện tồi tệ hơn."

Anh nhìn tôi, sự tức giận trong mắt anh dần chuyển thành nỗi đau đớn. Anh gật đầu một cách miễn cưỡng.

"Nhà phê bình nghệ thuật Trần đang đợi em. Đi thôi, em cần phải tiếp khách." Anh nhẹ nhàng đặt tay lên lưng tôi, cố gắng dẫn tôi đi.

Tôi hít một hơi thật sâu, ép mình mỉm cười. Tôi bước đi, lưng thẳng tắp, gật đầu chào hỏi, bắt tay, lắng nghe những lời khen ngợi dành cho tác phẩm của mình. Tôi giống như một con rối được lập trình sẵn, mỗi cử động đều hoàn hảo, nhưng bên trong, mọi thứ đã chết lặng.

Tôi nhìn những bức tranh của mình. Những lớp sơn mài lấp lánh, những mảng màu được tạo ra từ vỏ trứng, vỏ trai, vàng và bạc. Chúng là cuộc đời tôi, là câu chuyện của tôi. Và chính những câu chuyện này đã thổi hồn cho "Aria", khu nghỉ dưỡng đầu tiên của Hoàng Anh, thứ đã đưa anh lên đỉnh cao danh vọng.

Anh đã từng yêu nghệ thuật của tôi. Ngày xưa, anh có thể ngồi hàng giờ trong xưởng vẽ, nhìn tôi làm việc, ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Anh nói rằng tôi đã cho anh thấy một thế giới khác.

Nhưng quyền lực đã thay đổi anh. Dần dần, nghệ thuật của tôi trong mắt anh chỉ còn là "thú vui". Một vật trang trí xinh đẹp cho cuộc sống xa hoa của anh, cũng giống như tôi. Anh đã lấy đi linh hồn từ tác phẩm của tôi, biến nó thành một thương hiệu, rồi gạt bỏ tôi ra khỏi câu chuyện thành công của chính mình.

Nhưng anh đã phạm phải một sai lầm chết người.

Anh đánh giá thấp tôi.

Anh cho rằng tôi yếu đuối, ngoan ngoãn, và sẽ mãi mãi đứng trong bóng tối của anh. Anh coi thường trí tuệ của tôi, cũng như anh coi thường nghệ thuật của tôi.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu tôi, rõ ràng và sắc bén như một mảnh thủy tinh vỡ. Một kế hoạch. Một lối thoát.

Giọng nói của tôi vang lên, bình tĩnh một cách đáng sợ, khi tôi quay sang Trọng.

"Trọng, em cần mượn điện thoại của anh."

"Để làm gì? Em định gọi cho hắn ta à?"

"Không." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, và lần đầu tiên trong đêm nay, một cảm xúc thực sự hiện lên trên khuôn mặt tôi. Không phải đau đớn. Không phải nhục nhã. Mà là sự quyết tâm lạnh như băng. "Em sẽ không bao giờ gọi cho anh ta nữa."

Tôi không còn gì để mất. Khi một người phụ nữ không còn gì để mất, cô ấy sẽ không còn sợ hãi.

Tôi cầm lấy điện thoại của Trọng, lướt qua danh bạ và bấm số luật sư của tôi. Không phải luật sư của gia đình. Mà là luật sư của riêng tôi, người mà tôi đã bí mật liên lạc từ sáu tháng trước, cho một ngày mà tôi luôn biết rằng sẽ đến.

Đầu dây bên kia bắt máy sau hai hồi chuông.

"An Đan Nhi?" Giọng luật sư Vinh có chút ngạc nhiên. "Triển lãm của cô thế nào rồi?"

"Rất tuyệt." Tôi đáp, giọng đều đều. "Ông Vinh, tôi cần ông làm một việc."

"Tất nhiên, cô cứ nói."

Tôi hít một hơi thật sâu, không khí lạnh lẽo tràn vào buồng phổi.

"Hãy soạn thảo đơn ly hôn."

Đầu dây bên kia im lặng trong giây lát. "Cô... cô chắc chứ, cô An?"

"Hoàn toàn chắc chắn."

"Được rồi. Tôi sẽ chuẩn bị và gửi cho cô vào ngày mai."

"Không." Tôi ngắt lời. "Tôi cần nó ngay lập tức. Và tôi có một yêu cầu đặc biệt."

Im lặng.

"Hãy ngụy trang nó. Làm cho nó trông giống như một văn bản phát hành bản quyền hình ảnh cho các tác phẩm nghệ thuật của tôi. Dài dòng, phức tạp, đầy những thuật ngữ pháp lý mà anh ta sẽ không bao giờ bận tâm đọc kỹ."

Luật sư Vinh ngập ngừng. "Cô An, việc này... khá rủi ro. Nếu anh ta phát hiện ra..."

Một nụ cười lạnh lẽo thoáng qua trên môi tôi. Nụ cười của một người đã nhìn thấy vực thẳm và không còn sợ hãi nữa.

"Anh ta sẽ không đọc." Tôi nói chắc như đinh đóng cột. "Đối với anh ta, bất cứ thứ gì liên quan đến nghệ thuật của tôi đều không đáng để anh ta dành quá một phút. Anh ta sẽ chỉ lật đến trang cuối cùng và ký tên."

Tôi nghe thấy tiếng thở dài của luật sư Vinh qua điện thoại, một sự chấp nhận miễn cưỡng.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ chuẩn bị ngay. Cô sẽ có nó trong vòng một giờ."

"Cảm ơn ông."

Tôi cúp máy, trả lại điện thoại cho Trọng. Anh nhìn tôi, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc và một chút lo lắng.

Tôi nhìn lại anh, khuôn mặt không còn chút cảm xúc nào. Đêm nay, một nghệ sĩ đã chết. Nhưng một người phụ nữ khác đã được sinh ra từ đống tro tàn.

"Bây giờ," tôi nói, giọng nói sắc như dao, "em phải đi lấy lại tự do của mình."

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Sau khi bị mẹ bỏ rơi, tiểu thư thật trở nên điên loạn

Sau khi bị mẹ bỏ rơi, tiểu thư thật trở nên điên loạn

Cosimo Mohanty
5.0

Tô Mộc Vũ là con gái thất lạc của nhà họ Tô. Sau khi được đưa về nhà họ Tô, bố mẹ cô không yêu thương cô, anh trai cô luôn nói xui xẻo khi nhìn thấy cô. Điều do họ đã dành tất cả tình yêu thương của mình cho con gái nuôi. Để làm hài lòng gia đình, Tô Mộc Vũ đã bao dung trong mọi việc. Bất kể là địa vị, bằng cấp hay bản thiết kế của riêng cô, cô đều bị ép phải giao tất cả cho con gái nuôi. Nhưng thứ cô nhận được cuối cùng không phải là tình yêu thương của gia đình, mà là ngày càng nhiều sự cướp bóc điên cuồng. Mẹ: Em gái cô sắp tham gia cuộc thi thiết kế thời trang. Đưa bản thiết kế của cô cho em gái, tôi có thể gọi cô là con gái. Bố: Có vấn đề với kế hoạch dự án của công ty, con có thể giúp bố sửa nó không. Bố tha thứ cho con vì đã bỏ nhà đi. Anh trai: Em gái của cô cần ghép thận. Chỉ cần cô cho em ấy một quả thận, chúng tôi có thể nhận cô là em gái. Nhưng, cô ấy vốn là vậy. Từ đó trở đi, Tô Mộc Vũ không còn bao dung nữa và cắt đứt mọi tình cảm và tình yêu. Muốn một quả thận, thận heo lấy không? Muốn bản thiết kế nháp của tôi, nằm mơ? Muốn tôi làm trâu làm ngựa? Xin lỗi, Tô Mộc Vũ vô dụng kia đã chết rồi. Tô Mộc Vũ hiện tại là võ sư đai đen cấp chín, thông thạo tám thứ tiếng, là bậc thầy trong lĩnh vực y khoa và là nhà thiết kế đẳng cấp thế giới. Tô Mộc Vũ: Từ nay về sau, một mình tôi là nhà họ Tô.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết