Cái giá của tình yêu không nói ra

Cái giá của tình yêu không nói ra

Gavin

5.0
Bình luận
45
Duyệt
19
Chương

Ngày chồng danh nghĩa của tôi qua đời, mẹ chồng cũ đã kiện tôi ra tòa, đòi một khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ và muốn cướp đi quyền nuôi con gái tôi. Trớ trêu thay, luật sư đại diện cho bà ta lại chính là Đinh Thành An, người bạn trai cũ mà sáu năm trước tôi đã nhẫn tâm ruồng bỏ. Anh lạnh lùng đứng nhìn tôi bị bà ta tát giữa tòa, rồi đưa ra một bản thỏa thuận yêu cầu tôi bồi thường hai tỷ. Đó là toàn bộ số tiền tôi dành dụm để phẫu thuật ung thư gan giai đoạn cuối. Anh gọi tôi là người đàn bà đê tiện, không hề hay biết rằng An Nhiên chính là con gái ruột của anh, và tôi sắp chết. Sáu năm trước, tôi chia tay để bảo vệ anh khỏi kẻ thù của gia tộc. Giờ đây, anh lại trở thành con rể của chính kẻ thù đó, là lưỡi dao sắc bén nhất đẩy tôi vào chỗ chết. Trong những ngày cuối đời, tôi đã dùng hai tỷ tiền cứu mạng đó để đổi lấy sự bình yên cho con gái. Tôi để lại một lá thư nói rõ mọi sự thật, rồi nhắm mắt xuôi tay.

Chương 1

Ngày chồng danh nghĩa của tôi qua đời, mẹ chồng cũ đã kiện tôi ra tòa, đòi một khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ và muốn cướp đi quyền nuôi con gái tôi.

Trớ trêu thay, luật sư đại diện cho bà ta lại chính là Đinh Thành An, người bạn trai cũ mà sáu năm trước tôi đã nhẫn tâm ruồng bỏ.

Anh lạnh lùng đứng nhìn tôi bị bà ta tát giữa tòa, rồi đưa ra một bản thỏa thuận yêu cầu tôi bồi thường hai tỷ.

Đó là toàn bộ số tiền tôi dành dụm để phẫu thuật ung thư gan giai đoạn cuối.

Anh gọi tôi là người đàn bà đê tiện, không hề hay biết rằng An Nhiên chính là con gái ruột của anh, và tôi sắp chết.

Sáu năm trước, tôi chia tay để bảo vệ anh khỏi kẻ thù của gia tộc. Giờ đây, anh lại trở thành con rể của chính kẻ thù đó, là lưỡi dao sắc bén nhất đẩy tôi vào chỗ chết.

Trong những ngày cuối đời, tôi đã dùng hai tỷ tiền cứu mạng đó để đổi lấy sự bình yên cho con gái. Tôi để lại một lá thư nói rõ mọi sự thật, rồi nhắm mắt xuôi tay.

Chương 1

Khương Xuân Nghi Góc nhìn:

Ngày chồng danh nghĩa của tôi qua đời, người đầu tiên kiện tôi ra tòa lại chính là mẹ chồng cũ của tôi.

Lá đơn kiện lạnh lẽo được gửi đến tận cửa, bên trên ghi rõ ràng, bà Lành kiện tôi lừa đảo chiếm đoạt tài sản, yêu cầu tôi bồi thường một khoản tiền cấp dưỡng khổng lồ.

Tôi biết rõ, đây thực chất là một cuộc chiến giành quyền nuôi con.

Cơn đau âm ỉ từ lá gan lại bắt đầu hành hạ, tôi vịn vào khung cửa, mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Tôi không còn nhiều thời gian nữa, căn bệnh ung thư gan giai đoạn cuối đang gặm nhấm từng chút sự sống cuối cùng của tôi. Tôi chỉ muốn những ngày còn lại được yên bình, không muốn dính dáng đến bất kỳ phiền phức nào.

Nhưng vì An Nhiên, con gái tôi, tôi không thể lùi bước.

Tôi đồng ý đến buổi hòa giải.

Căn phòng hòa giải của tòa án quận nhỏ hẹp và ngột ngạt. Tôi ngồi một mình ở một bên bàn, đối diện là bà Lành đang đằng đằng sát khí.

Đúng lúc đó, cánh cửa phòng bật mở.

Một người đàn ông mặc vest phẳng phiu, dáng người cao lớn bước vào. Gương mặt anh tuấn, đường nét sắc sảo, ánh mắt lạnh lùng như băng.

Trái tim tôi như ngừng đập trong một giây.

Là anh.

Đinh Thành An.

Người bạn trai cũ mà tôi đã nhẫn tâm chia tay sáu năm trước.

Anh không nhìn tôi, chỉ khẽ gật đầu với nhân viên hòa giải rồi ngồi xuống bên cạnh bà Lành, đặt chiếc cặp da đắt tiền lên bàn. Anh là luật sư đại diện của đối phương.

Trái đất này thật tròn, cũng thật trớ trêu.

"Cô Khương đây rồi," bà Lành cất giọng a dua, chỉ vào tôi. "Thưa cán bộ, chính là cô ta! Cô ta lừa con trai tôi, lúc nó sắp chết còn mang thai đứa con hoang ở đâu về, bắt con tôi đổ vỏ!"

"Cái loại đàn bà lẳng lơ, không biết xấu hổ!"

Bà Lành càng nói càng hăng, lao về phía tôi, giơ tay lên định tát.

"Bốp!"

Một cái tát giáng mạnh xuống má tôi. Cơn đau rát bỏng lan ra, đầu óc tôi ong ong.

Tôi không né, cũng không phản kháng.

Tôi chỉ lặng lẽ ngước mắt lên nhìn người đàn ông đang ngồi đối diện.

Đinh Thành An vẫn ngồi yên ở đó, đôi mắt đen sâu thẳm không một gợn sóng, lạnh lùng nhìn tôi như nhìn một người xa lạ. Bàn tay anh đặt trên bàn, những ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, vẫn đẹp như trong trí nhớ của tôi.

Chỉ là, bàn tay từng dịu dàng nắm lấy tay tôi, giờ đây chỉ lạnh lùng khoanh lại, thờ ơ nhìn tôi bị sỉ nhục.

Cơ thể tôi đã quá yếu, cái tát này khiến tôi lảo đảo, suýt nữa thì ngã xuống.

"Bà Lành, mời bà giữ bình tĩnh!" Nhân viên hòa giải vội vàng đứng dậy can ngăn. "Đây là tòa án, không phải là nơi để hành hung người khác."

Đinh Thành An lúc này mới chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp nhưng đầy uy lực: "Bà Lành, xin hãy ngồi xuống. Nếu không, buổi hòa giải hôm nay sẽ kết thúc tại đây."

Giọng nói ấy, từng là thanh âm dịu dàng nhất mà tôi từng nghe, giờ đây lại xa lạ và lạnh lẽo đến thế.

Tôi nhớ, ngày xưa anh không phải như vậy. Anh của ngày xưa, chỉ cần tôi nhíu mày một chút, anh sẽ lo lắng hỏi han không ngừng. Anh của ngày xưa, sẽ không bao giờ để bất cứ ai làm tổn thương tôi.

Anh lạnh lùng rút một tập tài liệu từ trong cặp da, đẩy về phía tôi.

"Cô Khương, đây là đơn hòa giải. Thân chủ của tôi yêu cầu cô bồi thường hai tỷ đồng tiền cấp dưỡng và tổn thất tinh thần. Ký vào đây, mọi chuyện sẽ kết thúc."

Hai tỷ.

Tôi còn nhớ, ngày xưa, anh từng cầm một bản hợp đồng tình yêu tự viết tay, ngượng ngùng đưa cho tôi, nói rằng anh sẽ dùng cả đời này để "bồi thường" cho tôi một tình yêu vĩnh cửu.

Vậy mà bây giờ, anh lại dùng một tờ giấy lạnh lẽo, đòi tôi bồi thường một con số trên trời.

Sáu năm trước, khi gia đình tôi, một đế chế nước mắm truyền thống, bị kẻ gian hãm hại đến phá sản, cha mẹ qua đời trong tức tưởi. Để bảo vệ anh khỏi sự trả thù của kẻ thù, tôi đã chọn cách tàn nhẫn nhất.

Tôi đã nói với anh: "Đinh Thành An, anh nhìn lại mình đi, một thằng nhà quê nghèo rớt mùng tơi, lấy tư cách gì mà yêu tôi? Tôi cần một người đàn ông có thể cho tôi tiền, cho tôi địa vị, chứ không phải một kẻ chỉ có hai bàn tay trắng như anh."

Mỗi một từ tôi nói ra, đều như một nhát dao đâm vào tim anh, và cũng đâm vào tim chính mình.

Tôi đã không cho anh biết, lúc đó tôi đã mang thai đứa con của chúng tôi.

Tôi cũng không cho anh biết, tôi đã mắc phải căn bệnh nan y, không còn sống được bao lâu nữa.

Giờ đây, anh đứng trước mặt tôi, lạnh lùng và tàn nhẫn, ép tôi vào đường cùng.

Tôi cố nén cơn đau đang cuộn lên trong lồng ngực, cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt anh.

"Nếu cô không ký," bà Lành lại gào lên, "thì phải để lại đứa con hoang đó cho chúng tôi! Đồ lừa đảo! Mày tưởng tao không biết à, con trai tao bị bệnh, làm sao có con được! Mày mang cái giống của thằng nào về đây lừa nhà tao?"

Cơn đau trong lồng ngực tôi càng lúc càng dữ dội. Tay tôi run lên, không cầm nổi cây bút.

"Bà Lành, con trai bà và tôi đã thỏa thuận…"

"Thỏa thuận cái gì mà thỏa thuận!" Bà ta cắt ngang lời tôi, giọng a dua the thé. "Mày đừng có mà già mồm! Một tiểu thư nhà họ Khương danh giá, giờ lại phải đi lừa đảo một thằng sắp chết. Tin này mà truyền ra ngoài, xem mày còn mặt mũi nào mà sống không?"

Nhân viên hòa giải nhíu mày, nghiêm giọng: "Bà Lành, mời bà ra ngoài cho!"

Bà Lành bị đuổi ra khỏi phòng, tiếng chửi rủa vẫn còn văng vẳng ngoài hành lang.

Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Chỉ còn lại tôi và anh, ngồi đối diện nhau.

Không khí nặng nề đến mức tôi gần như không thở nổi.

Ngày xưa, anh luôn là người ngước nhìn tôi, trong mắt anh luôn tràn đầy sự ngưỡng mộ và yêu thương. Còn bây giờ, tôi lại là người phải ngước nhìn anh, một luật sư hàng đầu Hà Nội, lạnh lùng và quyền lực.

Sự đảo ngược vị thế này khiến tôi cảm thấy thật hèn mọn và đau đớn.

"Cô Khương," anh lại lên tiếng, giọng điệu vẫn không chút thay đổi. "Tiểu thư nhà họ Khương chắc không thiếu hai tỷ chứ?"

Lời nói của anh như một mũi kim châm vào lòng tự trọng cuối cùng của tôi.

Tôi cắn chặt môi, cố nén nước mắt đang trực trào ra. Tôi nhớ những lời tàn nhẫn mình đã nói với anh năm xưa.

"Đúng, tôi là tiểu thư, nhưng tôi không thể yêu một kẻ nghèo như anh."

"Anh có gì cho tôi ngoài tình yêu sáo rỗng?"

Hình ảnh anh lúc đó, đứng dưới mưa, cả người ướt sũng, đôi mắt đỏ hoe nhìn tôi, tuyệt vọng và đau đớn, lại hiện về trong tâm trí tôi. Gương mặt ấy và gương mặt lạnh lùng bây giờ chồng lên nhau, khiến trái tim tôi đau như bị xé toạc.

"Thành An, tôi… tôi không có nhiều tiền như vậy," tôi khó khăn lên tiếng, giọng khản đặc. "Sức khỏe của tôi cũng không tốt."

"Tôi không quan tâm đến chuyện cá nhân của cô," anh lạnh lùng cắt ngang. "Tôi chỉ là luật sư, làm việc theo hợp đồng. Cô chỉ cần trả lời, ký hay không ký?"

Anh chỉ vào vị trí cần ký trên tờ giấy, ánh mắt thúc giục.

Nước mắt cuối cùng cũng không kìm được, lăn dài trên má tôi.

Tôi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh.

"Tôi không ký. Chúng ta ra tòa đi."

Tôi không còn nhiều thời gian nữa. An Nhiên là hy vọng sống duy nhất của tôi. Tôi không thể để con bé rơi vào tay một người bà độc ác như vậy.

"Cô Khương, cô nên suy nghĩ cho kỹ," anh cảnh cáo, giọng nói vẫn lạnh như băng. "Nếu ra tòa, cô có thể sẽ mất tất cả, kể cả quyền nuôi con."

Tôi nở một nụ cười bi thương.

"Tôi chẳng còn gì để mất cả, Đinh Thành An."

Tôi nói, giọng nhẹ bẫng. "Tôi bị ung thư gan giai đoạn cuối."

Đúng lúc đó, điện thoại của anh trên bàn rung lên. Màn hình sáng lên, hiện ra một bức ảnh nền.

Là ảnh cưới của anh và một người phụ nữ khác. Người phụ nữ trong ảnh mỉm cười rạng rỡ, nép vào lòng anh. Bên cạnh là một bé trai khoảng năm, sáu tuổi. Màn hình khóa còn hiện lên một dòng ghi chú: "Đón Tuệ Tâm và An An tan học."

Anh đã kết hôn.

Anh đã có con.

Tất cả những ký ức đẹp đẽ của chúng tôi, những lời thề non hẹn biển, trong phút chốc đều trở nên nực cười và vô nghĩa.

Cổ họng tôi như bị bóp nghẹt, tôi không thể thở nổi.

Tôi vội vàng cúi xuống, giả vờ tìm đồ trong túi để che đi sự hoảng loạn của mình.

Anh đứng dậy, dường như định rời đi. Nhưng rồi anh khựng lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào tôi.

Anh đột nhiên hỏi, giọng nói khàn khàn và căng thẳng.

"Đứa bé… đứa bé đó, có phải là con của tôi không?"

"Xoảng!"

Chiếc túi trên tay tôi rơi xuống đất. Mấy lọ thuốc điều trị ung thư lăn lóc ra sàn nhà.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Em gái xuất hiện! Ba anh trai chiều hết mực

Kleon Samorodnitsky
5.0

Tô Ly dốc lòng vì nhà họ Tô năm năm vẫn không bằng một câu nói hãm hại của người em gái. Thân phận thiên kim giả của Tô Ly vì thế bị phát hiện, vị hôn phu bỏ rơi cô, bạn bè tránh xa cô, còn bị các anh trai đuổi khỏi nhà, bảo cô về quê tìm bố mẹ nông dân của mình. Cuối cùng Tô Ly cũng hiểu ra, trực tiếp cắt đứt quan hệ với nhà họ Tô, lấy lại mọi thứ không còn chịu đựng nữa. Nhưng không ngờ, nông dân trong miệng anh trai lại là nhà họ Lạc, tỷ phú của nước Y! Cô từng một thiên kim giả bình thường bị mọi người chê bai trở thành thiên kim thật của tỷ phú được ba người anh trai cưng chiều chỉ sau một đêm. Anh cả tổng tài nói: "Cuộc họp tạm dừng, đặt vé máy bay về nước, tôi xem ai dám bắt nạt em gái..." Anh hai, nhà khoa học nổi tiếng toàn cầu: "Tạm ngừng nghiên cứu, tôi phải đi đón em gái về nhà." Anh ba, nhạc sĩ thế giới: "Hội nhạc tạm dừng, không có gì quan trọng bằng em gái." Cả Kinh Thành đều nổ tung! Nhà họ Tô hối hận không kịp, vị hôn phu lại tìm đến năn nỉ, người theo đuổi kéo đến nườm nượp. Chưa kịp để Tô Ly phản ứng, thiếu gia nhà họ Thi – gia tộc danh giá nhất Kinh Thành, người nắm giữ chức Đô đốc Hải quân cao nhất – bất ngờ xuất hiện cùng tờ giấy đăng ký kết hôn, làm cả giới thượng lưu rung động!

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết