Con trai bí mật của Alpha, Phương thuốc bị đánh cắp của tôi

Con trai bí mật của Alpha, Phương thuốc bị đánh cắp của tôi

Gavin

5.0
Bình luận
1
Duyệt
15
Chương

Suốt ba năm, tôi nằm chờ chết vì một loại độc dược, hy vọng duy nhất của tôi là một liều thuốc giải độc duy nhất, Linh dược Nguyệt Hoa. Chồng tôi, Alpha Hoàng Bách, đã đóng vai một người bạn đời tận tụy, và tôi đã tin tưởng hắn sẽ cứu tôi. Nhưng qua liên kết bạn đời đang mờ dần của chúng tôi, tôi đã nghe được mệnh lệnh bí mật của hắn với người chữa trị của bầy. "Đưa Linh dược Nguyệt Hoa cho mẹ của Trà My." Lý do của hắn khiến thế giới của tôi sụp đổ: "Trà My đã cho ta một đứa con trai. Một đứa con trai khỏe mạnh, cường tráng." Hắn có một gia đình bí mật. Ba năm qua sự chăm sóc yêu thương của hắn chỉ là một lời nói dối. Hắn chỉ đang chờ tôi chết đi. Hắn thậm chí còn mang cho tôi bát súp thừa của họ, gọi tôi là "con sói bệnh tật", và làm ô uế ngôi nhà thiêng liêng của cha mẹ tôi bằng nhân tình và đứa con của hắn. Hắn định nói với cả bầy rằng thuốc chữa của tôi đã bị đánh cắp, biến cái chết của tôi thành một bi kịch để hắn trục lợi. Hắn nghĩ tôi là một con sói yếu đuối, sắp chết. Hắn không hề biết mình vừa đánh thức một cơn bão tố khủng khiếp đến nhường nào. Đêm đó, tôi gom góp chút sức lực cuối cùng và cắt đứt liên kết bạn đời của chúng tôi. Cơn đau đớn tột cùng, nhưng tôi đã bước ra khỏi ngôi nhà dối trá đó, chỉ để lại chiếc nhẫn cưới. Tôi sẽ không chết. Tôi sẽ sống để nhìn thế giới của hắn chìm trong biển lửa.

Chương 1

Suốt ba năm, tôi nằm chờ chết vì một loại độc dược, hy vọng duy nhất của tôi là một liều thuốc giải độc duy nhất, Linh dược Nguyệt Hoa. Chồng tôi, Alpha Hoàng Bách, đã đóng vai một người bạn đời tận tụy, và tôi đã tin tưởng hắn sẽ cứu tôi.

Nhưng qua liên kết bạn đời đang mờ dần của chúng tôi, tôi đã nghe được mệnh lệnh bí mật của hắn với người chữa trị của bầy.

"Đưa Linh dược Nguyệt Hoa cho mẹ của Trà My."

Lý do của hắn khiến thế giới của tôi sụp đổ: "Trà My đã cho ta một đứa con trai. Một đứa con trai khỏe mạnh, cường tráng." Hắn có một gia đình bí mật. Ba năm qua sự chăm sóc yêu thương của hắn chỉ là một lời nói dối. Hắn chỉ đang chờ tôi chết đi.

Hắn thậm chí còn mang cho tôi bát súp thừa của họ, gọi tôi là "con sói bệnh tật", và làm ô uế ngôi nhà thiêng liêng của cha mẹ tôi bằng nhân tình và đứa con của hắn. Hắn định nói với cả bầy rằng thuốc chữa của tôi đã bị đánh cắp, biến cái chết của tôi thành một bi kịch để hắn trục lợi.

Hắn nghĩ tôi là một con sói yếu đuối, sắp chết. Hắn không hề biết mình vừa đánh thức một cơn bão tố khủng khiếp đến nhường nào.

Đêm đó, tôi gom góp chút sức lực cuối cùng và cắt đứt liên kết bạn đời của chúng tôi. Cơn đau đớn tột cùng, nhưng tôi đã bước ra khỏi ngôi nhà dối trá đó, chỉ để lại chiếc nhẫn cưới. Tôi sẽ không chết. Tôi sẽ sống để nhìn thế giới của hắn chìm trong biển lửa.

Chương 1

GÓC NHÌN CỦA AN NHIÊN:

Suốt ba năm, Độc Tố Lang Độc đã là một chất độc lạnh lẽo, từ từ ngấm vào tĩnh mạch tôi. Nó khiến con sói bên trong tôi im lìm, một bóng ma rên rỉ trong tâm trí, và xiềng xích cơ thể tôi vào chiếc giường này. Nhưng hôm nay, đã có hy vọng. Một đóa Nguyệt Hoa duy nhất, hoàn hảo, loại thuốc giải độc duy nhất được biết đến, cuối cùng đã sẵn sàng. Người chữa trị của bầy nói rằng linh dược sẽ được bào chế xong trước khi màn đêm buông xuống.

Hy vọng là một thứ mong manh, xa lạ.

Tôi nằm yên, hơi thở nông, và tập trung vào mối liên kết duy nhất mà chất độc không thể cắt đứt: Liên kết Bạn đời. Nó là một sợi chỉ mờ nhạt, sờn cũ nối tôi với chồng mình, Alpha Hoàng Bách. Thường thì, nó là một nguồn an ủi. Hôm nay, nó là một ống dẫn đến sự diệt vong của tôi.

Thần giao cách cảm là một kết nối mà tất cả các thành viên trong bầy đều có, một cách để giao tiếp thầm lặng. Nhưng liên kết giữa Bạn đời được cho là một kênh riêng tư, thiêng liêng. Liên kết của tôi với Hoàng Bách đã yếu đi, nhưng đôi khi, khi cảm xúc của hắn mạnh mẽ, tôi có thể bắt được những tiếng vọng trong suy nghĩ của hắn.

Ngay lúc này, suy nghĩ của hắn là một tiếng gầm điếc tai, không dành cho tôi. Hắn đang thần giao cách cảm với bác sĩ Minh, bác sĩ trưởng của bầy.

"Đưa Linh dược Nguyệt Hoa cho mẹ của Trà My," giọng nói trong tâm trí của Hoàng Bách ra lệnh, sắc bén và tuyệt đối.

Những lời đó thật vô lý. Tâm trí tôi mụ mị, chậm chạp. Chắc chắn là có nhầm lẫn.

Câu trả lời của bác sĩ Minh ngập ngừng, đầy bối rối. "Nhưng thưa Alpha... linh dược là dành cho Luna An Nhiên. Đó là cơ hội duy nhất của cô ấy."

Một nỗi sợ hãi lạnh lẽo bao trùm lấy tôi, còn nặng nề hơn cả chính chất độc. Trái tim tôi, vốn thường đập rất yếu ớt, bắt đầu đập thình thịch vào lồng ngực.

Phản ứng của Hoàng Bách lạnh như băng, nhưng tôi cảm nhận được một tia lóe lên bên dưới nó—một hình ảnh thoáng qua, sắc nét về khuôn mặt xanh xao của chính tôi, nhanh chóng bị gạt sang một bên. "Trà My đã cho ta một đứa con trai. Một đứa con trai khỏe mạnh, cường tráng. Mẹ cô ấy sẽ có linh dược. Đó là mệnh lệnh cuối cùng của ta."

Một đứa con trai.

Hai từ đó vang vọng trong lồng ngực trống rỗng của tôi. Một đứa con trai. Hắn có con trai với một người phụ nữ khác. Sự thật này không đến cùng với một trận mưa nước mắt, mà với một sự tĩnh lặng đáng sợ, nghiền nát tâm hồn.

Con sói bên trong tôi, con sói mà tôi đã không thực sự cảm nhận được trong nhiều năm, tru lên một tiếng dài ai oán trong tâm trí tôi, một âm thanh của sự thống khổ tột cùng.

Suốt ba năm, Hoàng Bách đã đóng vai một người chồng tận tụy. Hắn mang bữa ăn cho tôi, đọc sách cho tôi, nắm tay tôi khi tôi run rẩy vì sốt. Hắn nói với cả bầy rằng hắn đang làm mọi thứ để cứu Bạn đời định mệnh của mình. Tất cả đều là dối trá. Một lời nói dối đẹp đẽ, tàn nhẫn.

Như để xác nhận điều đó, một thần giao cách cảm khác lướt qua tâm trí tôi. Lần này nhẹ nhàng hơn, tràn ngập tiếng cười của một người phụ nữ và tiếng bi bô vui vẻ của một đứa trẻ. Đó là Hoàng Bách, đang nói chuyện với nhân tình của hắn, Trà My.

"Tùng đang hỏi bố đấy," giọng Trà My ngọt ngào. "Khi nào anh về nhà?"

"Sắp rồi, tình yêu của anh," giọng Hoàng Bách ấm áp, một tông giọng mà tôi đã không được nghe trong nhiều năm. "Anh chỉ cần kiểm tra... vài việc ở đây. Anh sẽ đến đó tối nay."

Liên kết đột ngột ngắt. Sự im lặng trong phòng thật điếc tai.

Vài phút sau, cánh cửa kẽo kẹt mở. Hoàng Bách bước vào, khuôn mặt hắn là một chiếc mặt nạ hoàn hảo của sự quan tâm yêu thương. Hắn đẹp trai, với mái tóc đen và đôi mắt màu trời giông bão. Hắn là Alpha của tôi, Bạn đời của tôi. Và hắn là một người xa lạ.

"Em cảm thấy thế nào, tình yêu của anh?" hắn hỏi, giọng mượt như mật.

Hắn định ngồi xuống giường, nhưng tôi giật mình lùi lại. Mùi hương của hắn xộc vào mũi tôi trước tiên. Đó không phải là mùi của công việc bầy đàn, của giấy tờ và mồ hôi chiến binh. Đó là mùi hương ngọt ngào, nồng nặc của một con sói cái khác. Mùi của Trà My.

"Anh đã ở bên cô ta," tôi thì thầm, những từ ngữ cào xé cổ họng khô khốc của tôi.

Hắn sững người. "Em đang nói gì vậy? Anh đang họp với Gamma."

"Đừng nói dối em, Hoàng Bách," tôi nói, giọng tôi có thêm một chút sức mạnh. "Em có thể ngửi thấy mùi của cô ta trên người anh."

Một tia hoảng loạn thoáng qua mắt hắn trước khi hắn che giấu nó. Hắn nghĩ rằng các giác quan của tôi cũng mờ nhạt như cơ thể tôi. Hắn đã nhầm.

Hắn không trả lời. Hắn chỉ đứng đó, những lời nói dối của hắn lơ lửng trong không khí giữa chúng tôi. Tôi nhắm mắt lại, tập trung vào một kết nối khác. Cha mẹ tôi, Alpha và Luna tiền nhiệm, đã xây dựng một ngôi nhà quyền năng, dinh thự của Alpha. Là con gái duy nhất của họ, dòng máu của tôi gắn liền với chính nền móng của nó. Cảm giác như nhấn chìm tâm trí tôi vào nước đá, một nỗ lực đau đớn, rút cạn sức lực, nhưng tôi đã đẩy các giác quan của mình về phía nó, tìm kiếm hắn.

Và tôi đã tìm thấy hắn.

Không phải ở hiện tại, mà là trong quá khứ. Phép thuật của dinh thự lưu giữ những tiếng vọng, những ký ức. Tôi thấy một ảo ảnh của Hoàng Bách trong phòng khách lớn, nơi cha tôi từng tổ chức hội đồng. Hắn đang bế một cậu bé tóc đen trên đùi. Tùng. Trà My đứng bên cạnh hắn, rạng rỡ, và quanh cổ cô ta là một sợi dây chuyền bạc có mặt đá mặt trăng tuyệt đẹp. Viên đá mặt trăng của tôi. Viên đá mà Hoàng Bách đã nói với tôi rằng đang được chế tác đặc biệt cho sinh nhật sắp tới của tôi.

Ảo ảnh thay đổi, và hơi thở của tôi nghẹn lại. Họ đang ở trong phòng ngủ của cha mẹ tôi. Trên giường của họ. Sự thiêng liêng của nơi đó đã bị vấy bẩn, tình yêu của họ là một vết nhơ trên ký ức về gia đình tôi.

Cơn đau thật khủng khiếp, một sức nặng vật lý đe dọa nghiền nát tôi. Nhưng bên dưới cơn đau, một thứ khác khuấy động. Một cơn thịnh nộ lạnh lẽo, cứng rắn.

Hắn không chỉ phản bội tôi. Hắn đã làm ô danh di sản của cha mẹ tôi.

Những ngón tay tôi run rẩy khi tôi với lấy vật nhỏ được chạm khắc trên bàn cạnh giường. Một phù văn liên lạc. Tôi ấn ngón tay cái vào nó, truyền đi chút năng lượng cuối cùng của mình.

"Dì Lan," tôi gửi đi thông điệp tuyệt vọng qua phép thuật cổ xưa, tìm đến em gái của mẹ tôi ở Bầy Sói Hắc Thạch bên cạnh. "Hắn đang đưa thuốc chữa của con đi. Hắn có con với một người phụ nữ khác. Con sắp chết."

Một khoảng lặng, rồi giọng dì ấy, nhuốm đầy thịnh nộ và đau buồn, vang vọng lại trong tâm trí tôi. "Cố gắng lên, An Nhiên. Dì đang đến đón con."

Kết nối mờ dần. Tôi để phù văn rơi khỏi tay, quyết định của tôi đã được đưa ra. Tôi sẽ không chết ở đây, trên chiếc giường dối trá này. Tôi sẽ đến Bầy Sói Hắc Thạch. Và tôi sẽ tìm cách sống sót. Nếu không phải vì bản thân, thì là vì cơ hội được nhìn thế giới của Hoàng Bách chìm trong biển lửa.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết