Từ tình yêu tạm thời đến tình yêu khó quên

Từ tình yêu tạm thời đến tình yêu khó quên

Gavin

5.0
Bình luận
83
Duyệt
22
Chương

Bảy năm hôn nhân, tôi âm thầm làm cái bóng bên cạnh Tưởng Giao Thủy, dùng tài năng kiến trúc của mình giúp anh ta thắng vô số dự án. Nhưng trong một cuộc điện thoại, anh ta lại gọi tôi là "món hàng thay thế rẻ tiền". Đêm đó, tại bữa tiệc, tiểu tam Liêu Linh không chỉ hất rượu vào mặt tôi, mà còn vu khống tôi trộm vòng cổ kim cương của cô ta. Cô ta còn độc ác lôi cả người mẹ đang bệnh nặng của tôi vào để sỉ nhục. Và chồng tôi, Tưởng Giao Thủy, đã tin lời cô ta, lạnh lùng gọi cảnh sát đến bắt chính vợ mình. Bảy năm yêu thương và hy sinh, đổi lại chỉ là sự sỉ nhục và một bản án tù oan. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng. Sau khi được bảo lãnh, tôi nhận được tin nhắn của anh ta: "Anh biết em bị oan. Ở yên đó đợi anh." Tôi cười khẩy, bẻ gãy sim điện thoại. Tưởng Giao Thủy, Liêu Linh, trò chơi kết thúc rồi. Giờ là lúc tôi đòi lại tất cả.

Chương 1

Bảy năm hôn nhân, tôi âm thầm làm cái bóng bên cạnh Tưởng Giao Thủy, dùng tài năng kiến trúc của mình giúp anh ta thắng vô số dự án.

Nhưng trong một cuộc điện thoại, anh ta lại gọi tôi là "món hàng thay thế rẻ tiền".

Đêm đó, tại bữa tiệc, tiểu tam Liêu Linh không chỉ hất rượu vào mặt tôi, mà còn vu khống tôi trộm vòng cổ kim cương của cô ta.

Cô ta còn độc ác lôi cả người mẹ đang bệnh nặng của tôi vào để sỉ nhục.

Và chồng tôi, Tưởng Giao Thủy, đã tin lời cô ta, lạnh lùng gọi cảnh sát đến bắt chính vợ mình.

Bảy năm yêu thương và hy sinh, đổi lại chỉ là sự sỉ nhục và một bản án tù oan. Trái tim tôi đã hoàn toàn chết lặng.

Sau khi được bảo lãnh, tôi nhận được tin nhắn của anh ta:

"Anh biết em bị oan. Ở yên đó đợi anh."

Tôi cười khẩy, bẻ gãy sim điện thoại.

Tưởng Giao Thủy, Liêu Linh, trò chơi kết thúc rồi. Giờ là lúc tôi đòi lại tất cả.

Chương 1

Kỷ Phi POV:

Bảy năm hôn nhân của tôi kết thúc bằng một câu nói của anh ta trong một cuộc điện thoại với người bạn thân: "Cô ấy ư? Chỉ là một món hàng thay thế rẻ tiền thôi." Và đêm nay, món hàng thay thế này, tôi, Kỷ Phi, sẽ chính thức hết hạn sử dụng.

Tờ đơn ly hôn đã được ký và gửi đi vào sáng nay, nằm im lìm trong chiếc túi xách của tôi, như một bản án tử hình cho cuộc hôn nhân vốn đã mục rỗng này.

Tôi đứng một mình trong góc của buổi tiệc xa hoa, tay cầm một ly rượu vang đỏ mà tôi không hề có ý định uống. Ánh đèn pha lê rực rỡ chiếu xuống, phản chiếu những khuôn mặt tươi cười, những bộ váy áo lộng lẫy và những cuộc trò chuyện giả tạo. Nơi này không thuộc về tôi, chưa bao giờ thuộc về tôi.

Tôi chỉ im lặng quan sát, giống như bảy năm qua tôi vẫn luôn như vậy. Một cái bóng lặng lẽ bên cạnh Tưởng Giao Thủy, CEO của tập đoàn bất động sản Tưởng Thị hàng đầu Việt Nam.

"Ồ, xem ai kìa? Chẳng phải là bà Tưởng sao?"

Một giọng nói a dua quen thuộc vang lên, cắt đứt sự yên tĩnh của tôi. Liêu Linh, khoác trên mình chiếc váy dạ hội đắt tiền, tay trong tay với Tưởng Giao Thủy, đang bước về phía tôi. Cô ta vẫn luôn như vậy, rạng rỡ như một nàng công chúa, và độc ác như một con rắn.

Tôi không trả lời, chỉ khẽ nhấp một ngụm rượu.

"Sao lại đứng một mình ở đây thế, chị Kỷ Phi? Anh Giao Thủy đang bận tiếp khách, chị không ra giúp anh ấy một tay à?" Liêu Linh cười, nụ cười ngọt ngào nhưng ánh mắt lại đầy vẻ chế nhạo.

Tôi đặt ly rượu xuống, giọng nói bình thản đến mức chính tôi cũng ngạc nhiên: "Tôi không có hứng thú."

Một cô gái trong nhóm bạn của Liêu Linh bĩu môi: "Đúng là cóc ghẻ mà đòi làm thiên nga. Dù có khoác lên người bộ đồ hiệu thì cũng không che được cái mùi phở vỉa hè."

Cả nhóm cười phá lên. Bàn tay cầm túi xách của tôi siết chặt lại. Mùi phở. Đó là mùi của mẹ tôi, người đã tần tảo bán phở gánh rong cả đời để nuôi tôi ăn học ở ngôi trường quốc tế đắt đỏ này, nơi tôi đã gặp họ.

Liêu Linh tiến lại gần hơn, ghé vào tai tôi thì thầm, giọng nói đầy ác ý: "Nghe nói mẹ cô bị bệnh nặng lắm phải không? Chắc là do bán phở nhiều quá, hít phải khói độc nên ung thư rồi chứ gì?"

"Chát!"

Một âm thanh giòn giã vang lên. Cả không gian như ngừng lại. Tôi đã tát cô ta. Bàn tay tôi nóng rát, nhưng trái tim tôi còn nóng hơn. Sự sỉ nhục nhắm vào tôi, tôi có thể chịu đựng. Nhưng không ai được phép xúc phạm mẹ tôi.

Liêu Linh sững sờ trong giây lát, rồi khuôn mặt xinh đẹp của cô ta trở nên méo mó vì tức giận. "Mày dám đánh tao?"

Cô ta hét lên, rồi không chút do dự, cầm ly rượu sâm panh trên bàn hất thẳng vào mặt tôi.

Chất lỏng lạnh buốt chảy dọc từ đầu xuống, thấm ướt mái tóc và chiếc váy dạ hội tinh xảo của tôi. Rượu sâm panh dính nhớp nháp trên da, khiến tôi trông vô cùng thảm hại.

Tôi đứng đó, toàn thân cứng đờ, nghe thấy những tiếng xì xào và những ánh mắt thương hại hoặc hả hê xung quanh.

Ngay lúc đó, một bóng người cao lớn lao đến, nhanh như một cơn gió.

Tưởng Giao Thủy.

Cúc áo sơ mi của anh ta xộc xệch, cà vạt hơi lỏng, dường như anh ta đã chạy đến đây rất vội.

Anh ta cởi áo khoác vest của mình, khoác lên người tôi, che đi bộ dạng ướt sũng và thảm hại của tôi. Hành động này quen thuộc đến mức khiến tôi đau lòng. Bảy năm qua, mỗi khi Liêu Linh gây sự, anh ta đều xuất hiện như một vị thần, bảo vệ tôi theo cách này.

"Liêu Linh, em làm cái gì vậy?" Giọng anh ta trầm thấp, mang theo sự tức giận không thể che giấu.

Liêu Linh lập tức thay đổi thái độ, đôi mắt cô ta ngấn nước, trông đáng thương vô cùng. "Anh Giao Thủy, em… em không cố ý. Chị ấy đánh em trước…"

"Anh không muốn nghe." Tưởng Giao Thủy cắt ngang lời cô ta, giọng nói lạnh lùng. Anh ta nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi ra khỏi đám đông.

"Chúng ta về."

Trên đường về, không khí trong xe ngột ngạt đến khó thở. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn đường lướt qua như những vệt mờ.

Tưởng Giao Thủy lái xe, bàn tay nắm chặt vô lăng, khớp ngón tay trắng bệch. Anh ta rõ ràng đang rất bực bội.

"Hôm nay là ngày gì, em có nhớ không?" Anh ta đột nhiên hỏi.

Tôi quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt góc cạnh của anh ta. "Ngày kỷ niệm ngày cưới của chúng ta."

"Đã qua rồi." Tôi bình thản nói thêm. "Là hôm qua."

Anh ta im lặng một lúc, rồi giọng nói có chút khó xử: "Xin lỗi, gần đây công ty có nhiều việc. Ngày mai anh sẽ bù cho em."

Bù đắp. Lại là hai từ này. Anh ta luôn như vậy, chu đáo một cách máy móc, vô tình một cách tàn nhẫn. Anh ta nhớ mọi ngày kỷ niệm, tặng những món quà đắt tiền, nhưng trái tim anh ta chưa bao giờ ở đây.

Ngay lúc đó, điện thoại của anh ta reo lên. Là Liêu Linh.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Chưởng thượng hoan: Chiến vương thịnh sủng tiểu y phi

Chưởng thượng hoan: Chiến vương thịnh sủng tiểu y phi

Daryl Tudge
4.9

Nàng vốn là truyền nhân của Thần y thế gia, nhưng lại vô tình xuyên không thành đích trưởng nữ có mẫu thân mất sớm, phụ thân không thương. Vào ngày xuyên không, bèn bị vu khống là hung thủ thật sự mưu hại Hầu phủ phu nhân. Nàng lật ngược tình thế, xoay chuyển càn khôn, tự chứng minh trong sạch. Nàng tưởng nghịch cảnh đã kết thúc, mà không biết thứ mà nàng sắp phải đối diện là vực thẳm sâu vô tận. Đường đường đích nữ tướng phủ, nhưng lại sống cảnh tứ bề thọ địch, ai ai cũng có thể chà đạp. Phụ thân không màng tới sống chết của nàng, kế mẫu, muội muội lấy việc tra tấn nàng làm niềm vui, vị hôn phu tra nam một lòng muốn đạp lên nàng để trèo cao, ngay cả đệ đệ ruột thịt cùng một mẫu thân, cũng là kẻ ăn cây táo rào cây sung. Thế là nàng bắt đầu đấu với tra nam, đối phó kế mẫu và xử lý đệ đệ muội muội. Con đường ngược tra của nàng thuận buồm xuôi gió, nhưng nàng không biết đã gây hấn với Chiến vương điện hạ từ khi nào. Nàng làm chuyện xấu, hắn thả người, nàng muốn giết người, hắn đào hố. Cuối cùng nàng không chịu đựng được nữa, "Chiến vương điện hạ, nếu ta muốn tiêu diệt nhân thế bất công này, chàng cũng muốn giúp hay sao?" Vẻ mặt hắn không chút sợ hãi, "Chỉ cần nàng ở bên cạnh ta, dù là cả thiên hạ, ta cũng có thể cho nàng"

Thời gian suy nghĩ ly hôn, cô Đường lên án?

Thời gian suy nghĩ ly hôn, cô Đường lên án?

Calla Rhodes
5.0

[Kết hôn với tỷ phú+Theo cô đến lò hỏa táng+Bị lộ thân phận] [Thái tử gia tài phệt của hắc bạch lưỡng đạo VS Ông trùm công nghệ độc lập] Đường Vãn kết hôn với chồng ba năm vẫn chưa gần gũi nhau, cô tưởng Lục Hạo do chuyên tâm công việc để họ có cuộc sống tốt. Cho đến ngày mẹ cô qua đời, cô bị phản bội và ly hôn, Đường Vãn mới nhận ra, ngay trong đêm tân hôn, Lục Hạo đã lén lút qua lại với người em kế của cô, Đường Y Y. Cô lấy lại mọi dịu dàng, không còn mong chờ, quyết định ly hôn. Mọi người đều chế giễu cô, "Đường Vãn điên rồi, lúc này còn dám bướng bỉnh sao, lên án lên đòi lên hôn!" "Cứ chờ xem, cô ấy cứng đầu chẳng được bao lâu đâu, vài hôm nữa sẽ lặng lẽ quay về thôi!" Ai cũng chờ đợi, nhưng vẫn không thấy Đường Vãn hối hận vì quyết định ly hôn. Ngược lại, họ lại thấy hot search cảnh Lục Hạo quỳ dưới mưa, cầu xin Đường Vãn đừng đi. Trong một buổi phỏng vấn, có phóng viên hỏi thẳng Đường Vãn liệu cô có ý định tái hôn với Lục tổng không. Cô chỉ lạnh nhạt đáp: "Cái gã phiền phức đó, tên cặn bã bẩm sinh, phải chờ đến lúc người ta không yêu mới yêu!" Còn người đàn ông khiến hắc bạch lưỡng đạo khiếp sợ lại kéo Đường Vãn vào lòng: "Ai dám động đến vợ tôi, cứ thử xem chuyện gì xảy ra!"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết