/0/98279/coverorgin.jpg?v=38861e45cfc92c40464be147b9c5861e&imageMogr2/format/webp)
Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình.
Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi.
Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy.
Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi.
Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng.
"Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta.
"Nhưng không phải là với anh."
Chương 1
Góc nhìn của An Nhiên:
Vị hôn phu của tôi đã đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi, từ nơi duy nhất trên trái đất này có ý nghĩa với cả hai, đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân của anh ta, Ái My, nói rằng Sa Pa quá lạnh.
Tôi đứng đó, nấp sau một chậu cây bàng Singapore lớn ở sảnh công ty đầu tư tư nhân của Quân Anh, và những lời nói đó như một cú tát trời giáng. Không khí bị rút cạn khỏi lồng ngực tôi, và bản vẽ kiến trúc tỉ mỉ cho nhà nguyện ở Sa Pa, thứ tôi đang nắm chặt trong tay, đột nhiên cảm thấy như một chồng giấy lộn vô giá trị.
Suốt năm năm, Sa Pa đã là thánh địa của chúng tôi. Nó không chỉ là một địa điểm; nó là một minh chứng. Đó là vách đá phủ đầy tuyết nơi tôi đã tìm thấy Quân Anh, cơ thể anh ta gãy nát và lơ lửng trên một sợi dây thừng sờn rách sau một cú leo núi sai lầm khủng khiếp. Đó là nơi mà, trong nỗ lực tuyệt vọng, điên cuồng để cứu anh ta, một cú ngã đã để lại cho tôi một tổn thương thần kinh thị giác mãn tính - một thế giới đôi khi lấp lánh và mờ ảo ở các góc cạnh, một lời nhắc nhở vĩnh viễn về ngày tôi đã chọn mạng sống của anh ta thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình.
Và anh ta đang đánh đổi nó lấy Nha Trang. Vì Ái My.
Tôi có thể nhìn thấy anh ta qua bức tường kính của phòng họp, ngả người ra sau ghế, một hình ảnh của sự kiêu ngạo thờ ơ. Bạn và đồng nghiệp của anh ta, Minh Khang, một người anh em từ thời đại học, phản chiếu thế giới đặc quyền của chính Quân Anh, đang ngồi vắt vẻo trên mép bàn.
"Cậu điên rồi à?" Minh Khang hỏi, giọng anh ta trầm thấp mà tôi chỉ vừa đủ nghe thấy. "Cậu vẫn chưa nói cho An Nhiên biết?"
Quân Anh xua tay một cách coi thường, sự tập trung của anh ta dồn vào chiếc điện thoại đang lướt. "Tôi sẽ nói với cô ấy. Cô ấy sẽ vượt qua thôi."
"Vượt qua? Quân Anh, cô ấy có cả một tập hồ sơ. Một tập hồ sơ dày hơn cả báo cáo quý cuối cùng của chúng ta. Cô ấy đã lên kế hoạch cho chuyện ở Sa Pa này cả năm trời rồi. Đó là... cậu biết đấy... chuyện của cô ấy."
"Chỉ là một đám cưới thôi, Minh Khang, không phải phóng tàu vũ trụ," Quân Anh thở dài, giọng anh ta pha lẫn sự thiếu kiên nhẫn như hàng ngàn vết cắt nhỏ. "Tất cả những thứ sến sẩm vớ vẩn về ngọn núi đó... cũ rích rồi. Hơn nữa, Nha Trang tốt hơn. Đó là một bữa tiệc."
"Bữa tiệc của Ái My thì có," Minh Khang sửa lại, một nụ cười nhếch mép hiện trên môi. "Tôi nghe nói cô ấy phàn nàn về độ cao."
"Bệnh hen của cô ấy tái phát trong thời tiết lạnh," Quân Anh nói, giọng điệu thay đổi, dịu dàng với một sự quan tâm mà anh ta chưa bao giờ, chưa bao giờ dành cho tôi. "Cô ấy cần không khí ấm."
"Phải. 'Bệnh hen' của cô ấy," Minh Khang nói, làm dấu ngoặc kép trong không khí. "Cũng là cái bệnh hen đã không ngăn được cô ấy tham gia tuần lễ du thuyền ở châu Âu đó sao?"
"Chuyện đó khác."
"Với Ái My thì lúc nào cũng khác," Minh Khang trầm ngâm. "Vậy là, cậu thực sự thay đổi mọi thứ? Vì cô ấy?"
/1/100524/coverorgin.jpg?v=20251126153443&imageMogr2/format/webp)
/0/78035/coverorgin.jpg?v=52c582e485d04466cfdef05e7d51d7dc&imageMogr2/format/webp)
/0/88369/coverorgin.jpg?v=960fffd7716eb54bfedbfa5431e005df&imageMogr2/format/webp)
/0/78036/coverorgin.jpg?v=3dc2417d5f223db860e5393707324247&imageMogr2/format/webp)
/0/95767/coverorgin.jpg?v=13b10fa080a70a2665341ee8af6f851c&imageMogr2/format/webp)
/0/93020/coverorgin.jpg?v=f719b1ae15b1253b43d1eb21b767c290&imageMogr2/format/webp)
/0/78555/coverorgin.jpg?v=e2a5eb5e47e1ee94f54d6abfdda194a8&imageMogr2/format/webp)
/0/90707/coverorgin.jpg?v=cec043d6d135fa405714ed51617ff1a3&imageMogr2/format/webp)
/0/95654/coverorgin.jpg?v=20251106221805&imageMogr2/format/webp)
/0/95653/coverorgin.jpg?v=20251106221804&imageMogr2/format/webp)
/0/90363/coverorgin.jpg?v=3dca1c0da76e324db4eda37637c2b06c&imageMogr2/format/webp)
/0/95942/coverorgin.jpg?v=eaea7f56350ecc2a6096eeb9a4e14353&imageMogr2/format/webp)
/0/92356/coverorgin.jpg?v=20251216000534&imageMogr2/format/webp)
/0/90675/coverorgin.jpg?v=20251106170943&imageMogr2/format/webp)
/0/96270/coverorgin.jpg?v=dfae216e0847d2ba1f6334836a6f0d4e&imageMogr2/format/webp)
/0/95977/coverorgin.jpg?v=20251107022613&imageMogr2/format/webp)
/0/92372/coverorgin.jpg?v=20251106172021&imageMogr2/format/webp)
/0/90151/coverorgin.jpg?v=20251106170757&imageMogr2/format/webp)
/0/95966/coverorgin.jpg?v=20251107022419&imageMogr2/format/webp)
/0/95883/coverorgin.jpg?v=20251107020653&imageMogr2/format/webp)