Từ người vợ bị giam cầm đến người vợ được yêu thương
của Mạc T
ấp và bẩn thỉu. Cánh cửa sắt nặng nề đóng
cố gắng đứng dậy, nhưng hai cổ tay bị trói chặt ra sau lưng bằng dây th
àn ông tôi yêu mười năm, người từng hứa sẽ bảo vệ t
m cầm tôi,
hô khốc và một chai nước. Thức ăn được ném thẳng xuố
u đớn hơn cả những vế
a, cánh cửa sắ
phải Phùng Ngọc Min
ạnh, không hề giống một người đang bị bệnh tim. Cô ta bước đến trước mặt tôi, đôi gi
t giọng ngọt ngào giả tạo,
tôi lên, ánh mắt đầy vẻ chế nhạo. "Mấy
ta ra, ánh mắt
úc khích. "Anh Minh lo cho chị lắm đấy. Anh
nhấn mạnh hai
hịu xin lỗi tôi, anh ấy sẽ
ta, chỉ cảm
ằng diễn kịch giỏi một chút là c
thẳng dậy, nhìn tôi từ trên cao xuống, ánh m
ó bệnh tim. Thì sao nào? Phùng Ngọc Minh vẫn tin tôi
n tôi thì sao? Tôi không có gì cả. Tôi chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ
sự," tôi gằn giọng. "Phùng Ngọc Minh có ngu ngốc đến đâu, rồi cũng sẽ có
ét lên, dường như bị lời nói của tôi ch
rồi!" cô ta nguyền rủa, đ
c Minh vang lên từ sau cánh cửa. "Mỹ
y đổi. Cô ta quay người lại, đôi mắ
yệt... chị ấy mắng em...
. Anh ta không thèm nghe tôi giải thích một lời, chỉ
đến, tát mạn
ốp
i nóng rát, đ
ầm lên, túm lấy tóc tôi, bắt tôi phải ngẩng mặt lên đố
tôi cắn răng, máu tư
tên vệ sĩ. "Xem ra cô vẫn chưa tỉnh ngộ. Đánh cho t
vào, đấm đá túi
ơ thể. Tôi cuộn người lại, cố
ả vờ can ngăn, nhưng giọng nói lại đầy vẻ khoái trá
dạy dỗ thì không được!" Phùng
rên sàn nhà và chạm phải một mảnh kính vỡ
chặt lấy mảnh kính, cảm nhận s
ức lực cuối cùng, vung mảnh kính v
ỹ Linh đột n
ra, để mảnh kính sượt qua
ồi ngã quỵ xuống đất, ôm lấy cánh tay đang
trong giây lát, rồi cơn
i lại nhìn mảnh kính trong tay tôi. Ánh
ột con thú bị thương. "Cô dám làm Mỹ L
ấy mảnh kính từ tay tô
hám tư của tôi! Tôi mu
thể đầy thương tíc
ếng cười đắc thắng của Doãn Mỹ Linh và
cô sống khôn