/0/95729/coverbig.jpg?v=0aafd7fc73e180dfa37de99f6e04283b&imageMogr2/format/webp)
Mười năm thanh xuân, tôi từ bỏ tất cả để ở bên Công Tuấn Kiệt, giúp anh từ một kẻ tàn phế ngồi xe lăn vực dậy cả một tập đoàn. Tôi đã nghĩ sự hy sinh của mình sẽ đổi lại một cuộc sống hạnh phúc. Nhưng không, anh ta nói tôi bị viêm túi mật cần phẫu thuật. Đó là một lời nói dối tàn nhẫn. Tỉnh lại sau cơn mê, tôi nghe được cuộc đối thoại của anh ta và bạn thân. Anh ta đã lừa tôi ký vào giấy hiến một phần lá gan của mình cho "bạch nguyệt quang" Hàn Thiên Ân của anh ta. Kinh khủng hơn, đứa con đầu lòng của chúng tôi không phải tự nhiên mà sảy. Chính tay anh ta đã lén bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của tôi, chỉ vì người tình của anh ta không muốn thấy đứa bé đó. "Tớ nợ Thiên Ân," giọng anh ta lạnh buốt, "Sau này tớ sẽ bù đắp cho Khánh Thư bằng một hôn lễ hoành tráng." Tình yêu mười năm của tôi đã chết. Nằm trên giường bệnh, tôi rút ống truyền dịch, bấm số điện thoại của Thẩm Hoàng Hôn – đối thủ lớn nhất của anh ta. "Thẩm Hoàng Hôn, lời đề nghị năm đó của anh... còn hiệu lực không?"
Mười năm thanh xuân, tôi từ bỏ tất cả để ở bên Công Tuấn Kiệt, giúp anh từ một kẻ tàn phế ngồi xe lăn vực dậy cả một tập đoàn. Tôi đã nghĩ sự hy sinh của mình sẽ đổi lại một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng không, anh ta nói tôi bị viêm túi mật cần phẫu thuật. Đó là một lời nói dối tàn nhẫn.
Tỉnh lại sau cơn mê, tôi nghe được cuộc đối thoại của anh ta và bạn thân. Anh ta đã lừa tôi ký vào giấy hiến một phần lá gan của mình cho "bạch nguyệt quang" Hàn Thiên Ân của anh ta.
Kinh khủng hơn, đứa con đầu lòng của chúng tôi không phải tự nhiên mà sảy.
Chính tay anh ta đã lén bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của tôi, chỉ vì người tình của anh ta không muốn thấy đứa bé đó.
"Tớ nợ Thiên Ân," giọng anh ta lạnh buốt, "Sau này tớ sẽ bù đắp cho Khánh Thư bằng một hôn lễ hoành tráng."
Tình yêu mười năm của tôi đã chết. Nằm trên giường bệnh, tôi rút ống truyền dịch, bấm số điện thoại của Thẩm Hoàng Hôn – đối thủ lớn nhất của anh ta.
"Thẩm Hoàng Hôn, lời đề nghị năm đó của anh... còn hiệu lực không?"
Chương 1
Đỗ Khánh Thư POV:
Bác sĩ nói tôi cần phải phẫu thuật cắt bỏ túi mật, nhưng anh ta lại lừa tôi ký vào giấy đồng ý hiến gan.
Mùi thuốc khử trùng nồng nặc xộc vào mũi, len lỏi vào từng tế bào, khiến đầu óc tôi vốn đã mơ màng vì thuốc mê lại càng thêm nặng trịch. Mí mắt tôi nặng như đeo chì, cố gắng thế nào cũng không thể mở ra được. Thân thể tôi như bị rút cạn sức lực, chìm nghỉm trong một khoảng không vô định, lạnh lẽo.
Tôi chỉ có thể nghe, những âm thanh xung quanh lúc rõ lúc mờ, như thể được truyền qua một lớp nước dày đặc.
"Kiệt, cậu điên rồi sao? Sao cậu có thể làm thế với Khánh Thư?"
Giọng nói này là của Quách Sơn Hà, bạn thân của Công Tuấn Kiệt. Giọng anh ta đầy vẻ tức giận và không thể tin nổi.
Một sự im lặng kéo dài. Tôi có thể tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh lùng, vô cảm của Tuấn Kiệt ngay lúc này. Anh ta luôn như vậy, dù trời có sập xuống, anh ta cũng sẽ không mảy may thay đổi sắc mặt.
"Tớ nợ Thiên Ân." Giọng Tuấn Kiệt cuối cùng cũng vang lên, trầm thấp và lạnh buốt. "Gan của cô ấy bị suy, cần phải ghép gan gấp. Bác sĩ nói gan của Khánh Thư tương thích nhất."
Sơn Hà dường như hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế cơn giận đang chực chờ bùng nổ. "Nợ? Cậu nợ cô ta cái gì? Năm đó cậu bị tai nạn, hai chân tàn phế, người ở bên cạnh chăm sóc cậu là Khánh Thư! Người từ bỏ cơ hội du học, đi học vật lý trị liệu, tự mình thử từng phương pháp đau đớn để giúp cậu đứng dậy là Khánh Thư! Người giúp cậu vực dậy Công Thị từ bờ vực phá sản là Khánh Thư! Còn Hàn Thiên Ân? Cô ta ở đâu khi cậu khốn khổ nhất? Cô ta vì người đàn ông khác mà bỏ rơi cậu, bây giờ quay về khóc lóc vài câu là cậu lại mềm lòng?"
"Đừng nói nữa." Tuấn Kiệt cắt ngang, giọng nói đã mang theo sự thiếu kiên nhẫn. "Tớ biết mình nợ Khánh Thư. Sau này tớ sẽ bù đắp cho cô ấy."
"Bù đắp? Cậu lấy cái gì để bù đắp? Cậu nói dối cô ấy bị viêm túi mật để lừa cô ấy lên bàn mổ, cắt đi một phần gan của cô ấy cho người phụ nữ khác! Công Tuấn Kiệt, cậu có còn là người không?"
"Chuyện đứa bé thì sao?" Sơn Hà đột nhiên hạ thấp giọng. "Đứa con đầu lòng của hai người... Cậu thực sự đã lén bỏ thuốc phá thai vào đồ ăn của Khánh Thư, chỉ vì Hàn Thiên Ân nói cô ta không muốn thấy đứa bé đó?"
Cơ thể tôi đông cứng lại.
Đứa bé?
Đứa con của tôi...
Ký ức mơ hồ về một cơn đau bụng dữ dội mấy tháng trước chợt ùa về. Lúc đó, bụng dưới của tôi đau quặn thắt, máu chảy không ngừng. Tuấn Kiệt đưa tôi đến bệnh viện. Bác sĩ nói tôi bị sảy thai tự nhiên do cơ thể yếu. Tôi đã chìm trong dằn vặt và trầm cảm suốt một thời gian dài, tự trách mình đã không chăm sóc tốt cho con.
Ra là vậy.
Ra là không phải lỗi của tôi.
Là anh ta. Chính tay anh ta đã giết chết đứa con của chúng tôi.
Một luồng khí lạnh buốt chạy dọc sống lưng, lan ra tứ chi, khiến tôi run rẩy không ngừng. Sự thật tàn nhẫn này như một con dao sắc lẹm, đâm thẳng vào trái tim tôi, rồi lại tàn nhẫn khuấy đảo, nghiền nát nó thành từng mảnh vụn.
Mười năm.
Mười năm tôi yêu anh ta, yêu một cách mù quáng và hèn mọn.
Tôi ở bên anh ta khi anh ta từ một thiếu gia kiêu ngạo của tập đoàn Công Thị trở thành một kẻ tàn phế ngồi xe lăn, mất hết quyền thừa kế. Anh ta vội vã đi cứu "bạch nguyệt quang" Hàn Thiên Ân của mình mà gặp tai nạn. Tôi đã không một lời oán trách, từ bỏ tất cả để chăm sóc anh ta. Tôi học cách xoa bóp, châm cứu, tự mình thử những phương pháp vật lý trị liệu đau đớn nhất lên cơ thể mình trước khi áp dụng cho anh ta.
Khi anh ta bình phục, giành lại được mọi thứ, trở lại vị trí tổng tài lạnh lùng, người người kính sợ, thì Hàn Thiên Ân cũng quay trở lại.
Và tôi, Đỗ Khánh Thư, người vợ hợp pháp của anh ta, người đã cùng anh ta đi qua những ngày tháng tăm tối nhất, lại trở thành một chướng ngại vật.
"Tớ sẽ cưới cô ấy." Giọng Tuấn Kiệt lại vang lên, kiên định đến mức tàn nhẫn. "Tớ sẽ cho cô ấy một hôn lễ hoành tráng nhất, bù đắp tất cả."
Tiếng cười khẩy của Sơn Hà vang lên, đầy mỉa mai. "Cưới cô ấy? Để rồi tiếp tục dày vò cô ấy vì Hàn Thiên Ân sao? Kiệt, tỉnh lại đi! Người cậu yêu không phải Hàn Thiên Ân, mà là..."
"Đủ rồi!"
Cuộc đối thoại chấm dứt. Tiếng bước chân xa dần.
Bóng tối và sự im lặng lại bao trùm lấy tôi. Nhưng lần này, không còn là sự mơ màng nữa, mà là một sự tỉnh táo đến đáng sợ. Từng lời nói, từng câu chữ của họ như được khắc sâu vào não tôi.
Gan của tôi.
Con của tôi.
Tình yêu mười năm của tôi.
Tất cả đều là một trò cười.
Nước mắt bắt đầu chảy ra từ khóe mắt đang nhắm nghiền, lăn dài xuống thái dương, lạnh buốt. Tôi không khóc vì đau đớn, mà khóc cho sự ngu ngốc của chính mình.
Một lúc lâu sau, tôi cảm nhận được có người đến gần giường bệnh. Mùi hương quen thuộc trên người anh ta xộc vào mũi tôi. Là Công Tuấn Kiệt.
Anh ta nắm lấy tay tôi, bàn tay anh ta ấm áp, nhưng đối với tôi lúc này lại lạnh như băng.
"Khánh Thư, em tỉnh rồi à?" Giọng anh ta dịu dàng đến mức giả tạo. "Ca phẫu thuật rất thành công. Bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ ổn thôi."
Tôi từ từ mở mắt. Gương mặt đẹp trai, góc cạnh của anh ta hiện ra trước mắt tôi, vẫn là gương mặt mà tôi đã yêu say đắm suốt mười năm. Nhưng giờ đây, trong mắt tôi, nó chỉ còn lại sự ghê tởm.
Tôi không nói gì, chỉ im lặng nhìn anh ta. Ánh mắt tôi trống rỗng, không một gợn sóng.
Tuấn Kiệt dường như có chút không quen với sự im lặng của tôi. Anh ta cau mày, vuốt ve má tôi. "Sao vậy? Có phải còn đau ở đâu không?"
Tôi khẽ lắc đầu, rút tay ra khỏi tay anh ta.
Đúng lúc này, điện thoại của anh ta reo lên. Anh ta liếc nhìn màn hình, sự dịu dàng trong mắt lập tức biến mất, thay vào đó là sự lo lắng không thể che giấu.
Anh ta đứng dậy, đi ra một góc nghe điện thoại. Dù anh ta đã cố gắng nói nhỏ, nhưng trong căn phòng yên tĩnh này, tôi vẫn nghe rõ mồn một.
"Thiên Ân? Em sao vậy?... Em đừng khóc, anh đến ngay đây."
Anh ta cúp máy, vội vàng khoác áo vest, thậm chí còn không thèm nhìn tôi một cái.
"Anh có việc phải đi một lát. Em nghỉ ngơi đi, anh đã thuê y tá chăm sóc em rồi."
Nói xong, anh ta quay người rời đi, bước chân vội vã, như thể chỉ chậm một giây thôi là người con gái kia sẽ tan biến mất.
Cánh cửa phòng bệnh đóng lại, trả lại cho tôi một không gian yên tĩnh đến ngột ngạt. Tôi nhìn trân trối lên trần nhà trắng toát, khóe môi bất giác nhếch lên một nụ cười tự giễu.
Bù đắp? Hôn lễ hoành tráng?
Công Tuấn Kiệt, anh nghĩ tôi vẫn là Đỗ Khánh Thư ngu ngốc của mười năm trước sao?
Vết sẹo trên bụng tôi bắt đầu âm ỉ đau. Cơn đau thể xác này chẳng là gì so với nỗi đau trong tim tôi lúc này. Nó nhắc nhở tôi về sự thật tàn khốc.
Tôi chậm rãi ngồi dậy, mặc kệ cơn đau buốt từ vết mổ. Tôi rút ống truyền dịch trên tay, với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Ngón tay tôi run run lướt trên màn hình. Mười năm qua, danh bạ của tôi chỉ có vài số, tất cả đều xoay quanh anh ta. Nhưng có một cái tên, tôi chưa bao giờ xóa, cũng chưa bao giờ gọi.
Thẩm Hoàng Hôn.
Đối thủ kinh doanh lớn nhất của Công Tuấn Kiệt. Và cũng là người đã từng nói với tôi vào ngày tốt nghiệp đại học: "Nếu có một ngày Công Tuấn Kiệt làm em tổn thương, hãy đến tìm anh. Anh sẽ luôn ở đó."
Ngón tay tôi dừng lại ở cái tên đó. Hít một hơi thật sâu, tôi bấm nút gọi.
Tiếng chuông chờ vang lên từng hồi, gõ vào lồng ngực đang trống rỗng của tôi.
"Alo?" Một giọng nam trầm ấm, quen thuộc vang lên ở đầu dây bên kia.
Lồng ngực tôi phập phồng. Tôi cố gắng để giọng nói của mình bình tĩnh nhất có thể.
"Thẩm Hoàng Hôn, là tôi, Đỗ Khánh Thư đây."
Đầu dây bên kia im lặng vài giây, dường như có chút bất ngờ. Rồi anh ấy hỏi, giọng nói vẫn điềm tĩnh như cũ: "Em có chuyện gì sao?"
Tôi nhắm mắt lại, nước mắt lại một lần nữa không kìm được mà chảy xuống. Nhưng lần này, giọng nói của tôi không còn run rẩy nữa, mà là một sự kiên quyết chưa từng có.
"Thẩm Hoàng Hôn, lời đề nghị năm đó của anh... còn hiệu lực không?"
Tôi lại nghe thấy tiếng im lặng. Lần này, tôi còn nghe thấy cả tiếng bật lửa "tách" một tiếng, sau đó là tiếng thở ra khe khẽ.
"Em đang ở đâu?" Anh hỏi.
"Bệnh viện." Tôi trả lời, giọng khản đặc.
"Chờ anh."
Anh không hỏi tại sao, cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì. Chỉ hai từ ngắn gọn, nhưng lại khiến trái tim đang lạnh cóng của tôi cảm nhận được một tia ấm áp le lói.
Tôi cúp máy, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bầu trời xám xịt, giống như cuộc đời tôi lúc này.
Công Tuấn Kiệt, tình yêu của tôi dành cho anh, đến hôm nay, đã chết rồi.
Từ giờ trở đi, Đỗ Khánh Thư tôi sẽ không còn sống vì anh nữa.
Tôi sẽ sống cho chính mình. Và tôi sẽ khiến anh phải trả giá cho tất cả những gì anh đã làm với tôi và con của tôi.
Tôi mở Zalo, tìm đến đoạn video mà tôi đã vô tình quay được vài tuần trước, khi thấy Tuấn Kiệt và Thiên Ân thân mật trong xe. Lúc đó tôi đã không nỡ gửi, vì vẫn còn ảo tưởng.
Giờ thì, không còn gì phải luyến tiếc nữa.
Tôi nhấn nút gửi. Kèm theo một dòng tin nhắn.
"Công Tuấn Kiệt, chúng ta ly hôn đi. Đừng tìm tôi nữa. Mong anh và cô Hàn Thiên Ân của anh trăm năm hạnh phúc."
Gửi xong, tôi chặn số của anh ta, xóa tất cả mọi liên lạc.
Sau đó, tôi mở ứng dụng đặt vé máy bay, điểm đến là Đà Nẵng. Nơi có trụ sở tập đoàn của Thẩm Hoàng Hôn.
Và cũng là nơi tôi sẽ bắt đầu một cuộc đời mới.
Một cuộc đời không có Công Tuấn Kiệt.
Tôi mệt mỏi nằm xuống giường, vết mổ lại nhói lên. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Đây là lần cuối cùng tôi yếu đuối. Khi tôi tỉnh dậy, tôi sẽ là một Đỗ Khánh Thư hoàn toàn khác.
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Chương 19
17/10/2025
Chương 20
17/10/2025
Chương 21
17/10/2025
Chương 22
17/10/2025
Chương 23
17/10/2025
Chương 24
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái