/0/95811/coverbig.jpg?v=20251107002813&imageMogr2/format/webp)
Khi tôi, nghệ nhân tranh lụa tài hoa, và người tình của chồng tôi cùng bị mắc kẹt trong biển lửa, chồng và con trai tôi đã chọn cứu cô ta trước. Ngọn lửa đã thiêu rụi bàn tay phải của tôi, và cùng với nó, là cả thế giới của tôi. Sau đó tôi mới biết, tất cả chỉ là một vở kịch bệnh hoạn mà họ dàn dựng. Họ yêu tôi, nhưng lại thích thú khi thấy tôi ghen tuông và đau khổ, bởi với họ, đó là bằng chứng ngọt ngào nhất cho tình yêu của tôi. Họ cướp đi kỷ vật duy nhất của mẹ tôi, thậm chí còn làm vấy bẩn tro cốt của bà, tất cả chỉ để xem tôi tuyệt vọng đến mức nào. Trái tim tôi đã chết trong vô số lần họ lựa chọn hành hạ tôi. Vì vậy, khi họ đang bận rộn tổ chức một bữa tiệc xa hoa cho người tình, tôi đã bình thản đưa cho họ tờ đơn ly hôn. "Ký đi, rồi chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nhau nữa."
Khi tôi, nghệ nhân tranh lụa tài hoa, và người tình của chồng tôi cùng bị mắc kẹt trong biển lửa, chồng và con trai tôi đã chọn cứu cô ta trước.
Ngọn lửa đã thiêu rụi bàn tay phải của tôi, và cùng với nó, là cả thế giới của tôi.
Sau đó tôi mới biết, tất cả chỉ là một vở kịch bệnh hoạn mà họ dàn dựng.
Họ yêu tôi, nhưng lại thích thú khi thấy tôi ghen tuông và đau khổ, bởi với họ, đó là bằng chứng ngọt ngào nhất cho tình yêu của tôi.
Họ cướp đi kỷ vật duy nhất của mẹ tôi, thậm chí còn làm vấy bẩn tro cốt của bà, tất cả chỉ để xem tôi tuyệt vọng đến mức nào.
Trái tim tôi đã chết trong vô số lần họ lựa chọn hành hạ tôi.
Vì vậy, khi họ đang bận rộn tổ chức một bữa tiệc xa hoa cho người tình, tôi đã bình thản đưa cho họ tờ đơn ly hôn.
"Ký đi, rồi chúng ta sẽ không còn nợ nần gì nhau nữa."
Chương 1
Diệp Thanh Trà POV:
Khi tôi, nghệ nhân tranh lụa tài hoa Diệp Thanh Trà, và người tình của chồng tôi, Hoàng Bạch Ngọc, cùng bị mắc kẹt trong biển lửa, chồng và con trai tôi đã chọn cứu cô ta trước.
Ngọn lửa hung tàn đã thiêu rụi bàn tay phải của tôi, và cùng với nó, là cả thế giới của tôi.
Đó là một vở kịch mà họ đã dày công dàn dựng.
Mạnh Việt Thanh, chồng tôi, một tài phiệt bất động sản giàu có, và Mạnh Thiện Ngôn, đứa con trai mười sáu tuổi của chúng tôi.
Họ yêu tôi, bằng một tình yêu bệnh hoạn và cực đoan.
Họ ám ảnh với việc kiểm chứng tình yêu của tôi, và cách duy nhất họ có thể cảm nhận được tình yêu đó là khi thấy tôi ghen tuông, đau khổ, và tuyệt vọng.
Vì vậy, họ đã thuê Hoàng Bạch Ngọc.
Họ sủng ái cô ta, yêu chiều cô ta, cho cô ta tất cả những gì mà một người vợ như tôi đáng lẽ phải có. Tất cả chỉ để xem tôi phản ứng thế nào.
Họ thích thú khi thấy đôi mắt tôi đỏ hoe vì ghen tuông, thích thú khi thấy tôi vì họ mà mất kiểm soát.
Với họ, đó là bằng chứng ngọt ngào nhất cho tình yêu của tôi.
Và tôi, tôi biết hết tất cả những điều đó.
Ban đầu, tôi đã nhẫn nhịn, hy vọng rằng sự bao dung và tình yêu của mình có thể chữa lành cho hai tâm hồn méo mó ấy. Tôi đã nghĩ rằng chỉ cần mình chịu đựng đủ lâu, họ sẽ nhận ra đâu mới là tình yêu đích thực.
Nhưng tôi đã sai.
Trò chơi của họ ngày càng điên cuồng, và sự tàn nhẫn của họ không có giới hạn.
Vụ hỏa hoạn tại xưởng vẽ cũ của tôi không phải là một tai nạn. Đó là đỉnh điểm của trò chơi bệnh hoạn của họ.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, tôi và Hoàng Bạch Ngọc được đẩy ra cùng lúc. Cô ta chỉ bị ngạt khói và vài vết bỏng nhẹ trên cánh tay. Còn tôi, nửa thân người cháy xém, đặc biệt là bàn tay phải, bàn tay cầm cọ vẽ của tôi, đã gần như biến thành than.
Bác sĩ với vẻ mặt nghiêm trọng nói với Mạnh Việt Thanh: "Mạnh tiên sinh, tình hình của hai bệnh nhân đều rất nguy cấp. Nhưng chúng tôi chỉ có đủ nguồn lực để tiến hành phẫu thuật cứu chữa cho một người ngay lập tức. Người còn lại phải chờ đợi, và việc chờ đợi này có thể dẫn đến những di chứng vĩnh viễn, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng."
Không khí đặc quánh lại, cảm giác như sắp đông cứng.
Mạnh Việt Thanh đứng đó, thân hình cao lớn của hắn đổ bóng xuống sàn nhà trắng toát của bệnh viện, khuôn mặt tuấn tú không một biểu cảm. Hắn nhìn tôi, rồi lại nhìn Hoàng Bạch Ngọc đang thoi thóp trên giường bệnh bên cạnh.
Con trai tôi, Mạnh Thiện Ngôn, đứa trẻ mà tôi mang nặng đẻ đau, đứa trẻ mà tôi đã từng nghĩ mình sẽ yêu thương bằng cả sinh mạng, lạnh lùng lên tiếng. Giọng nói trong trẻo của tuổi thiếu niên lại mang một sự tàn nhẫn đến đáng sợ.
"Cứu cô ấy trước đi."
Tim tôi như ngừng đập.
Mạnh Việt Thanh cau mày, có một thoáng do dự trong mắt hắn. Hắn nhìn sang tôi, ánh mắt phức tạp đến mức tôi không thể đọc được.
Thiện Ngôn tiếp tục, giọng nói đều đều như đang phân tích một bài toán: "Bàn tay của mẹ rất quan trọng. Bác sĩ nói nếu trì hoãn, di chứng sẽ là vĩnh viễn. Nếu tay mẹ hỏng, mẹ sẽ đau khổ hơn bây giờ rất nhiều. Và khi mẹ đau khổ nhất, mẹ sẽ chỉ có thể dựa vào chúng ta thôi. Con muốn thấy mẹ vì chúng ta mà đau khổ."
Một lý do bệnh hoạn đến tột cùng.
Họ không muốn tôi chết, họ chỉ muốn tôi sống trong đau khổ, sống như một phế nhân chỉ có thể phụ thuộc vào họ.
Mạnh Việt Thanh im lặng. Sự im lặng của hắn là một nhát dao cuối cùng, cắt đứt sợi dây hy vọng mỏng manh còn sót lại trong tôi.
Hắn quay sang bác sĩ, giọng nói lạnh như băng.
"Làm theo lời nó đi."
Thế giới của tôi sụp đổ.
Không phải vì ngọn lửa, mà vì câu nói đó.
Cảm giác như có hàng vạn mũi kim đâm vào tim, mỗi mũi kim đều mang theo chất độc tê liệt. Tôi không còn cảm thấy đau đớn từ vết bỏng nữa. Nỗi đau thể xác sao có thể so sánh được với sự tuyệt vọng của tâm hồn.
Trong cơn mê man, khi bị đẩy vào phòng phẫu thuật muộn màng, tôi đã tự nhủ.
Diệp Thanh Trà, mày đã thua rồi.
Thua một cách thảm hại.
Cuộc hôn nhân này, tình yêu này, tất cả đều là một trò đùa.
Đã đến lúc phải kết thúc rồi.
Khi tôi tỉnh lại, bàn tay phải của tôi được quấn băng trắng toát. Bác sĩ nói rằng tôi đã may mắn giữ được mạng sống, nhưng bàn tay phải đã bị tổn thương dây thần kinh nghiêm trọng. Nó sẽ không bao giờ có thể cầm cọ vẽ được nữa.
Sự nghiệp hội họa của tôi, kỹ thuật vẽ "Sương Khói Bồng Bềnh" độc nhất vô nhị của tôi, tất cả đã chấm dứt.
Trong những ngày nằm viện, Mạnh Việt Thanh và Mạnh Thiện Ngôn lại tiếp tục vở kịch của họ. Họ túc trực bên giường bệnh của Hoàng Bạch Ngọc, diễn vai một người chồng, người cha tận tụy chăm sóc cho "người tình" bị thương. Tin tức lan truyền khắp nơi, và tôi, người vợ hợp pháp, trở thành một kẻ đáng thương bị bỏ rơi.
Nhưng tôi không còn cảm thấy gì nữa. Trái tim tôi đã chết trong đêm đó.
Tôi bình tĩnh một cách đáng sợ.
Ngày xuất viện, điều đầu tiên tôi làm là gọi cho luật sư.
Sau đó, tôi trở về căn biệt thự lạnh lẽo mà người ta gọi là "nhà". Tôi không vào phòng ngủ của mình, mà đi thẳng đến thư phòng của Mạnh Việt Thanh.
Nơi đó luôn khóa trái, là cấm địa của tôi. Nhưng hôm nay, tôi biết mật khẩu. Là ngày sinh nhật của tôi. Thật mỉa mai.
Bên trong không phải là tài liệu công ty, mà là một thế giới khác.
Bốn bức tường dán đầy ảnh của tôi.
Ảnh tôi cười, ảnh tôi khóc, ảnh tôi đang vẽ tranh, ảnh tôi đang ngủ. Hàng trăm, hàng ngàn bức ảnh, được chụp từ mọi góc độ, trong mọi khoảnh khắc mà tôi không hề hay biết.
Tôi mở ngăn kéo, bên trong là những món đồ vụn vặt của tôi. Một chiếc kẹp tóc tôi làm mất, một cây bút tôi đã dùng hết mực, thậm chí cả chiếc khăn tay tôi đã dùng để lau nước mắt khi xem một bộ phim buồn.
Tôi run rẩy. Đây không phải là tình yêu. Đây là sự chiếm hữu, là sự giám sát bệnh hoạn.
Tôi nhớ lại lần đầu gặp Mạnh Việt Thanh. Hắn lạnh lùng, xa cách. Tôi đã theo đuổi hắn suốt ba năm trời, bằng tất cả sự nhiệt thành và ngây thơ của một cô gái trẻ.
Tôi đã từng nghĩ rằng hắn không yêu tôi.
Mãi sau này tôi mới biết, hắn đã yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng cách hắn thể hiện tình yêu là bí mật quan sát, là sưu tầm mọi thứ thuộc về tôi, là xây một chiếc lồng vàng son để giam giữ tôi.
Tôi run rẩy mở tủ quần áo của Thiện Ngôn. Bên trong, bên cạnh những bộ quần áo phẳng phiu, là một chiếc hộp gỗ nhỏ.
Trong hộp, là những sợi tóc của tôi, được buộc lại cẩn thận bằng ruy băng.
Con trai tôi, nó đã thừa hưởng hoàn toàn sự bệnh hoạn của cha nó.
Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần mình kiên nhẫn, chỉ cần mình yêu thương họ đủ nhiều, mình có thể chữa lành cho họ.
Nhưng vụ hỏa hoạn, và sự lựa chọn tàn nhẫn trong bệnh viện, đã đập tan ảo tưởng cuối cùng của tôi.
Họ sẽ không bao giờ thay đổi. Họ chỉ thích nhìn tôi đau khổ.
Tôi bình tĩnh đóng tất cả lại, trả mọi thứ về vị trí cũ. Tôi ném đi tất cả những món đồ kỷ niệm, đốt hết những bức tranh còn dang dở.
Tôi không còn gì để níu kéo nữa.
Khi Mạnh Việt Thanh và Hoàng Bạch Ngọc trở về, họ vẫn diễn vở kịch của mình.
Hắn dìu cô ta vào nhà, giọng nói đầy sủng ái.
"Để anh xem em còn muốn ăn gì, anh bảo người làm."
Thiện Ngôn chạy tới, lạnh lùng nhìn tôi một cái rồi quay sang Hoàng Bạch Ngọc: "Cô Ngọc, sau này đây sẽ là nhà của cô."
Họ đang chờ đợi. Chờ đợi tôi ghen tuông, chờ đợi tôi khóc lóc, chờ đợi tôi phát điên.
Nhưng tôi chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn họ, ánh mắt trống rỗng.
Mạnh Việt Thanh cau mày. Sự thất vọng hiện rõ trong mắt hắn.
"Em không có gì muốn nói à?"
Tôi lắc đầu.
Hoàng Bạch Ngọc bắt đầu thể hiện vai trò của mình. Cô ta đi quanh nhà, chỉ trỏ.
"Việt Thanh, em không thích bức tranh này, đổi nó đi."
"Thiện Ngôn, phòng của con trai phải màu xanh dương chứ, sao lại là màu be?"
Mạnh Việt Thanh không chút do dự đồng ý với mọi yêu cầu của cô ta. "Em thích gì thì đổi nấy, không cần hỏi ý kiến ai cả."
Căn nhà này, từng chi tiết đều do chính tay tôi sắp đặt. Giờ đây, nó đang bị phá hủy ngay trước mắt tôi.
Nhưng tôi không còn cảm thấy đau nữa.
Hoàng Bạch Ngọc nhìn tôi, ánh mắt lộ vẻ bất an. Sự bình tĩnh của tôi khiến cô ta sợ hãi. Cô ta quay sang Mạnh Việt Thanh, giọng nũng nịu: "Anh à, chị Trà có vẻ không vui. Có phải chị ấy không chào đón em không?"
Mạnh Việt Thanh liếc tôi, giọng lạnh lùng: "Em không cần quan tâm đến cô ta."
Bữa tối, họ diễn một màn gia đình hạnh phúc. Việt Thanh gắp thức ăn cho Bạch Ngọc, Thiện Ngôn kể chuyện cười cho cô ta nghe. Tôi ngồi đối diện, như một người vô hình.
Tôi gắp một miếng tôm, bỏ vào miệng.
Ngay lập tức, cổ họng tôi ngứa ran. Hô hấp trở nên khó khăn.
Tôi bị dị ứng nặng với hải sản.
Tôi cố gắng ho, nhưng không thể thở được. Mặt tôi tím tái.
Việt Thanh và Thiện Ngôn thoáng chút hoảng loạn. Việt Thanh vươn tay về phía tôi.
Nhưng đúng lúc đó, Hoàng Bạch Ngọc kêu lên một tiếng thất thanh. "A! Tay em!"
Cô ta "vô tình" làm đổ cốc nước nóng lên tay mình.
Ánh mắt Việt Thanh giãy giụa trong giây lát. Hắn nhìn tôi, người đang sắp chết vì sốc phản vệ, rồi lại nhìn Hoàng Bạch Ngọc đang khóc lóc vì vết bỏng nhẹ.
Và một lần nữa, hắn chọn cô ta.
Hắn lao đến bên Bạch Ngọc, lo lắng hỏi han. Thiện Ngôn cũng chạy theo, lớn tiếng quát quản gia: "Còn đứng đó làm gì? Mau gọi bác sĩ!"
Không ai nhìn tôi.
Tôi ngã vật xuống sàn, co giật. Máu tươi trào ra từ khóe miệng.
Trong cơn mê man, tôi nghe loáng thoáng tiếng Việt Thanh.
"Sao lại ăn tôm? Em biết mình bị dị ứng mà! Em cố tình phải không? Em muốn dùng cách này để thu hút sự chú ý của tôi sao?"
Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên má.
Diệp Thanh Trà, mày thật ngu ngốc.
Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong phòng bệnh. Mùi thuốc sát trùng quen thuộc đến đáng sợ.
Tôi bình thản nhìn Mạnh Việt Thanh đang đứng bên cửa sổ, bóng lưng hắn cô độc và lạnh lẽo.
"Anh không cần phải diễn nữa đâu, Mạnh Việt Thanh."
Hắn quay lại, khuôn mặt không chút biểu cảm. "Em đang nói gì vậy?"
"Tôi nói, vở kịch của các người có thể kết thúc được rồi." Tôi mệt mỏi nhắm mắt lại. "Diễn cho ai xem chứ? Tôi đã không còn quan tâm nữa rồi."
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Chương 13
17/10/2025
Chương 14
17/10/2025
Chương 15
17/10/2025
Chương 16
17/10/2025
Chương 17
17/10/2025
Chương 18
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái