Lời tạm biệt cuối cùng, dấu ấn lâu dài

Lời tạm biệt cuối cùng, dấu ấn lâu dài

Gavin

5.0
Bình luận
1
Duyệt
10
Chương

Chồng tôi, Trịnh Mạnh Thắng, đã mất tích ba ngày. Tôi đã từ bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh cao để lùi về làm hậu phương cho anh khởi nghiệp. Ngay khi tôi đang lo lắng đến phát điên, một cô gái lạ tên Bành Ngọc Minh đã gửi cho tôi một bức ảnh. Trong ảnh, chồng tôi đang ngủ say, còn cô ta thì nép vào lòng anh, tươi cười đắc thắng. Anh ta không chỉ ngoại tình, mà còn dùng tiền tiết kiệm của chúng tôi mua trang sức cho cô ta, mắng tôi là đồ ăn bám, rồi lạnh lùng đề nghị ly hôn. Ngay cả mẹ ruột cũng khuyên tôi nên nhẫn nhịn, đừng làm to chuyện. "Đàn ông ai cũng có lúc sai lầm." Tôi không hiểu, chính anh đã hứa sẽ nuôi tôi, sao giờ đây sự hy sinh của tôi lại trở thành lý do để anh sỉ nhục? Cho đến khi tôi nhận được kết quả chẩn đoán ung thư máu giai đoạn cuối, và phát hiện ra tiểu tam đã biết tất cả nhưng cố tình che giấu, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Chương 1

Chồng tôi, Trịnh Mạnh Thắng, đã mất tích ba ngày. Tôi đã từ bỏ sự nghiệp đang trên đỉnh cao để lùi về làm hậu phương cho anh khởi nghiệp.

Ngay khi tôi đang lo lắng đến phát điên, một cô gái lạ tên Bành Ngọc Minh đã gửi cho tôi một bức ảnh. Trong ảnh, chồng tôi đang ngủ say, còn cô ta thì nép vào lòng anh, tươi cười đắc thắng.

Anh ta không chỉ ngoại tình, mà còn dùng tiền tiết kiệm của chúng tôi mua trang sức cho cô ta, mắng tôi là đồ ăn bám, rồi lạnh lùng đề nghị ly hôn.

Ngay cả mẹ ruột cũng khuyên tôi nên nhẫn nhịn, đừng làm to chuyện.

"Đàn ông ai cũng có lúc sai lầm."

Tôi không hiểu, chính anh đã hứa sẽ nuôi tôi, sao giờ đây sự hy sinh của tôi lại trở thành lý do để anh sỉ nhục?

Cho đến khi tôi nhận được kết quả chẩn đoán ung thư máu giai đoạn cuối, và phát hiện ra tiểu tam đã biết tất cả nhưng cố tình che giấu, tôi mới hoàn toàn tỉnh ngộ.

Chương 1

Mạnh Tâm POV:

Đã ba ngày rồi. Ba ngày kể từ khi chồng tôi, Trịnh Mạnh Thắng, biến mất không một lời nhắn nhủ.

Cơn bão ngoài cửa sổ gào thét như muốn xé toạc thành phố. Từng cơn gió giật mạnh đập vào khung kính, tạo ra những âm thanh ken két đáng sợ, hệt như tiếng móng tay cào vào tấm bảng đen. Tôi ngồi co ro trên chiếc sofa rộng lớn trong phòng khách lạnh lẽo, tấm chăn mỏng chẳng thể xua đi cái lạnh đang len lỏi vào từng thớ thịt.

Cơn đau đầu âm ỉ lại kéo đến, nhói lên từng cơn theo nhịp tim đập thình thịch trong lồng ngực. Tôi siết chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.

Màn hình vẫn tối đen.

Tôi mở khóa, ngón tay run rẩy lướt vào mục tin nhắn. Hàng chục dòng tin tôi gửi đi trong ba ngày qua vẫn nằm đó, im lìm với hai dấu tích màu xám xịt. Không một phản hồi.

"Anh đang ở đâu?"

"Anh có ổn không? Gọi lại cho em."

"Thắng, em lo lắm. Có chuyện gì xảy ra với anh sao?"

"Làm ơn, chỉ cần nhắn một tin thôi cũng được."

Thậm chí đến cả cuộc gọi cũng không thể kết nối. Chỉ có giọng nói vô hồn của tổng đài vang lên lặp đi lặp lại: "Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được..."

Điều này thật khác thường. Công ty của Thắng đang trong giai đoạn phát triển nước rút, anh ấy bận rộn đến mức quên ăn quên ngủ là chuyện thường tình. Nhưng chưa bao giờ, dù chỉ một lần, anh ấy biến mất hoàn toàn như thế này. Anh luôn báo cho tôi biết nếu phải đi công tác đột xuất, hay đơn giản là sẽ về muộn.

"Tâm à, anh phải bay gấp ra Hà Nội họp, tối mai anh về."

"Em ngủ trước đi nhé, đêm nay anh phải ở lại công ty xử lý nốt dự án rồi."

Những tin nhắn như vậy đã trở thành một phần quen thuộc trong cuộc sống của chúng tôi. Nhưng ba ngày nay, chỉ có sự im lặng đến đáng sợ.

Một cơn choáng váng ập đến khiến tôi phải vịn chặt vào thành ghế sofa. Mọi thứ trước mắt tôi như chao đảo. Tôi nhắm mắt lại, cố gắng hít một hơi thật sâu. Có lẽ mình chỉ lo lắng quá độ thôi.

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại bất chợt sáng lên. Một thông báo hiện ra.

"Bành Ngọc Minh đã gửi cho bạn một lời mời kết bạn."

Một cái tên hoàn toàn xa lạ. Trái tim tôi đột nhiên thắt lại, một dự cảm chẳng lành len lỏi trong tâm trí. Tại sao lại là lúc này?

Tôi do dự. Ngón tay treo lơ lửng trên màn hình. Bất giác, tôi bấm vào trang cá nhân của người đó. Avatar là hình một cô gái trẻ trung, xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Nhưng dòng trạng thái mới nhất được ghim trên đầu trang lại khiến toàn thân tôi đông cứng.

"Ba ngày ở bên nhau, cảm ơn anh vì tất cả."

Kèm theo đó là một biểu tượng trái tim màu đỏ chói mắt.

Cả thế giới của tôi như sụp đổ trong khoảnh khắc. Không khí trong lồng ngực bị rút cạn, tôi thở không ra hơi. Cơn đau đầu bùng lên dữ dội. Không thể nào. Chắc chắn chỉ là trùng hợp thôi.

Nhưng bàn tay tôi, như bị một thế lực vô hình nào đó điều khiển, đã run rẩy bấm vào nút "Chấp nhận".

Ngay lập tức, một tiếng "ting" vang lên. Một tin nhắn mới.

Và rồi, một bức ảnh được gửi đến.

Trong ảnh, người đàn ông mà tôi gọi là chồng, Trịnh Mạnh Thắng, đang ngủ say trên một chiếc giường lạ lẫm. Gương mặt anh nghiêng về một bên, vẻ mệt mỏi nhưng bình yên. Và nép vào lồng ngực anh, với cánh tay anh vòng qua eo một cách đầy sở hữu, chính là cô gái có tên Bành Ngọc Minh. Cô ta đang nhìn thẳng vào ống kính, một tay giơ chữ V, nụ cười trên môi vừa ngây thơ vừa đắc thắng.

Tôi phóng to bức ảnh, săm soi từng chi tiết. Chiếc áo sơ mi Thắng đang mặc, là chiếc tôi đã ủi phẳng phiu cho anh vào sáng thứ Hai. Vết sẹo nhỏ trên lông mày anh, kết quả của một lần nghịch dại hồi nhỏ. Và cả chiếc đồng hồ trên cổ tay anh, món quà sinh nhật tôi đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm để mua tặng.

Là anh ấy. Không thể sai được.

Máu trong người tôi như sôi lên. Tôi cảm thấy một vị đắng chát lan ra trong cổ họng.

"Cô là ai?" Tôi gõ những chữ này ra, ngón tay cứng đờ.

"Tại sao cô lại ở cùng chồng tôi?"

Đầu dây bên kia không trả lời. Chỉ có dấu chấm xanh báo hiệu "đã xem". Sự im lặng đó còn tàn nhẫn hơn bất kỳ lời giải thích nào. Nó như một sự chế giễu, một cái tát vô hình giáng thẳng vào mặt tôi.

Tôi đã thức trắng đêm đó. Cơn bão bên ngoài cũng dần tan, nhưng cơn bão trong lòng tôi thì chỉ mới bắt đầu.

Gần sáng, cơn mệt mỏi cùng cực kéo tôi vào một giấc ngủ chập chờn. Trong mơ, tôi thấy Thắng và cô gái kia đang tay trong tay đi trên một bãi biển đầy nắng. Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng mà tôi đã từng nghĩ chỉ dành riêng cho mình.

Tôi gọi tên anh, nhưng anh không quay lại. Tôi chạy đến, cố gắng kéo tay anh, nhưng anh lại lạnh lùng gạt ra.

"Cô làm gì ở đây?" Giọng anh xa lạ và gay gắt. "Đừng làm phiền chúng tôi."

Tôi bật khóc, hỏi anh tại sao lại đối xử với tôi như vậy. Anh chỉ nhíu mày, vẻ mặt đầy chán ghét. "Nhìn lại cô xem, lúc nào cũng chỉ biết lo lắng vớ vẩn. Thật phiền phức."

Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt đã ướt đẫm gối. Cảm giác đau đớn và tủi nhục trong giấc mơ vẫn còn chân thực đến đáng sợ.

Điện thoại lại kêu "ting ting".

Bành Ngọc Minh đã gửi thêm một loạt ảnh nữa.

Lần này không chỉ là ảnh trên giường. Mà là ảnh Thắng đang nấu ăn trong một căn bếp xa lạ, tạp dề vẫn còn dính bột. Là ảnh hai người họ cùng nhau xem phim trên sofa, đầu cô ta gối lên vai anh. Là ảnh anh cẩn thận đi tất cho cô ta, cúi người xuống với vẻ mặt đầy kiên nhẫn.

Từng bức ảnh, từng khoảnh khắc, giống như hàng ngàn mũi kim đâm vào trái tim tôi. Đó là những điều thân mật mà chúng tôi đã từng làm cùng nhau. Anh đã từng nói, anh chỉ nấu ăn cho một mình tôi. Anh đã từng nói, bờ vai anh mãi mãi là của tôi.

Lời hứa của đàn ông, hóa ra lại rẻ mạt đến vậy.

Cơn giận dữ và đau đớn bùng lên, lấn át cả lý trí. Tôi gõ một tràng dài vào khung chat, không còn giữ được chút bình tĩnh nào.

"Cô đúng là không biết xấu hổ!"

"Cô là ai mà dám chen vào gia đình người khác?"

"Cô có biết anh ấy đã có vợ rồi không? Đồ tiện nhân phá hoại hạnh phúc gia đình người khác!"

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Khác

5.0

Đám cưới của tôi và Gia Khang chỉ còn vài tuần nữa. Sau bảy năm, tôi đã tin chắc vào một tương lai hoàn hảo của chúng tôi. Thế rồi, Gia Khang vin vào cớ "mất trí nhớ chọn lọc" sau một chấn thương ở đầu, và chỉ quên đi duy nhất mình tôi. Tôi đã cố gắng giúp anh nhớ lại, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc gọi video của anh. "Đúng là một nước cờ thiên tài," anh ta khoe khoang với bạn bè. Cơn mất trí nhớ của anh ta chỉ là một "tấm vé ngoại tình" giả tạo để theo đuổi cô hot girl mạng Khả Hân trước đám cưới của chúng tôi. Trái tim tan nát, tôi giả vờ tin tưởng. Tôi chịu đựng những màn tán tỉnh công khai của anh ta với Khả Hân và những bức ảnh tự sướng đầy khiêu khích của họ. Anh ta chế giễu nỗi thống khổ của tôi, ưu tiên cho ca cấp cứu giả của Khả Hân. Sau một tai nạn do anh ta gây ra, anh ta bỏ mặc tôi bị thương, chọn đưa Khả Hân đến bệnh viện trước. Anh ta thậm chí còn cố gắng cắt đứt tài chính của tôi. Sao vị hôn phu của tôi có thể là một con quái vật tàn nhẫn, tính toán đến thế? Sự phản bội của anh ta đã đầu độc mọi ký ức. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã tin vào sự tàn độc vô biên đó. Sự trơ tráo của anh ta khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi sẽ không trở thành nạn nhân của anh ta. Thay vì gục ngã, một kế hoạch lạnh lùng đã hình thành. Tôi sẽ lột bỏ danh tính của mình, trở thành Phương Vy. Tôi sẽ biến mất, bỏ lại anh ta, quá khứ của tôi, và chiếc nhẫn đính hôn của anh ta mãi mãi, để giành lấy tự do cho mình.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Sau ba năm gặp lại, tài phệt xin làm người tình?

Sau ba năm gặp lại, tài phệt xin làm người tình?

Isla Hunter
5.0

[Lâu ngày gặp lại+Theo vợ đến lò hỏa táng+Đóa hoa lớn tuổi theo đuổi điên cuồng] Mạnh Chiêu Mộng và Hình Nghiên Châu chia tay dang dở, cô không khóc không làm phiền, bỏ đi một cách dứt khoác. Chỉ một câu nói của anh "Sau này nơi tôi đến, cô không được xuất hiện." Từ đó cô biến mất khỏi thế giới anh. Ba năm sau chia tay, Mạnh Chiêu Mộng trở về Giang Thành, bắt đầu lại từ đầu và trở thành ngôi sao sáng giá nhất của Đài truyền hình Giang Thành. Hình Nghiên Châu thường xuyên dõi theo cô qua màn hình, nhớ về những tháng ngày tươi đẹp thuở ban đầu. Năm năm sau khi chia tay, anh đã thoát khỏi ràng buộc của gia tộc, cố ý mời cô dự tiệc để tái ngộ. Anh mong muốn có thể nối lại tình xưa, nhưng khi gặp lại, cô lại xa cách, lạnh nhạt như người dưng, thái độ kiên quyết từ chối quay lại khiến người luôn giữ phép tắc như anh cũng phải mất kiểm soát. Khi biết cô là vị hôn thê của cháu trai mình, anh không còn che giấu tình cảm nữa, bất chấp thủ đoạn, anh cũng quyết tâm giành lại cô. Lần nữa khi Mạnh Chiêu Mộng dứt khoát rời đi, phía sau vang lên tiếng Hình Nghiên Châu nghẹn ngào: “Triệu Triệu, suốt đời này, cho đến khi nhắm mắt, anh cũng không buông tay em.” ... Thời đại học, Mạnh Chiêu Mộng đã phải lòng đàn anh nổi tiếng Hình Nghiên Châu – người hơn cô hai khóa, ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cô từng chấp nhận hạ thấp bản thân để theo đuổi tình cảm, nhưng không ngờ chàng trai trẻ tràn đầy sức sống ấy lại chính là con út của nhà họ Hình – gia tộc quyền thế bậc nhất Giang Thành. Chỉ đến khi bố Hình xuất hiện ở nhà cô với thái độ cao ngạo, cô mới hiểu rằng họ thuộc những tầng lớp khác nhau, anh là người đứng trên đỉnh cao quyền lực, còn cô chỉ thuộc tầng lớp thấp kém, không xứng mơ tới anh. Mạnh Chiêu Mộng nhận ra, dù là năm năm trước hay năm năm sau, cô và anh mãi mãi không chung đường.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết