Đối thủ của tôi, niềm hy vọng duy nhất của tôi

Đối thủ của tôi, niềm hy vọng duy nhất của tôi

Gavin

5.0
Bình luận
5
Duyệt
21
Chương

Mười năm thanh xuân, tôi gánh món nợ khổng lồ và tìm kiếm vị hôn phu Nguyễn Tuấn Tú trong vô vọng, sau khi anh ta tuyên bố phá sản rồi biến mất. Cuối cùng, tôi tìm thấy anh ta ở Đà Nẵng. Nhưng anh ta lại đang quỳ gối cầu hôn nữ diễn viên Hạ Linh Đan. Đứng bên cạnh chúc phúc, không ai khác, chính là ba người bạn thân nhất của tôi. Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu để anh ta cao chạy xa bay với người tình, còn tôi chỉ là một con tốt thí bị lợi dụng triệt để. Đau đớn tột cùng, tôi bỏ chạy trong màn mưa, rồi bị một chiếc xe đâm kinh hoàng. Tôi nằm trong vũng máu, nhìn bốn người đàn ông đó lạnh lùng đứng từ xa. Nhưng người duy nhất lao đến, ôm lấy thân thể bê bết máu của tôi, gào thét tên tôi trong tuyệt vọng, lại là Bùi Thế Lực – kẻ thù không đội trời chung của tôi. Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về trước ngày sinh nhật 25 tuổi, thời điểm phải chọn một vị hôn phu. Ba tôi hỏi: "Ngọc, con chọn ai?" Lần này, tôi nhìn thẳng vào mắt ông, giọng nói kiên định. "Con chọn Bùi Thế Lực."

Chương 1

Mười năm thanh xuân, tôi gánh món nợ khổng lồ và tìm kiếm vị hôn phu Nguyễn Tuấn Tú trong vô vọng, sau khi anh ta tuyên bố phá sản rồi biến mất.

Cuối cùng, tôi tìm thấy anh ta ở Đà Nẵng. Nhưng anh ta lại đang quỳ gối cầu hôn nữ diễn viên Hạ Linh Đan.

Đứng bên cạnh chúc phúc, không ai khác, chính là ba người bạn thân nhất của tôi.

Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu để anh ta cao chạy xa bay với người tình, còn tôi chỉ là một con tốt thí bị lợi dụng triệt để.

Đau đớn tột cùng, tôi bỏ chạy trong màn mưa, rồi bị một chiếc xe đâm kinh hoàng.

Tôi nằm trong vũng máu, nhìn bốn người đàn ông đó lạnh lùng đứng từ xa. Nhưng người duy nhất lao đến, ôm lấy thân thể bê bết máu của tôi, gào thét tên tôi trong tuyệt vọng, lại là Bùi Thế Lực – kẻ thù không đội trời chung của tôi.

Mở mắt ra lần nữa, tôi đã trở về trước ngày sinh nhật 25 tuổi, thời điểm phải chọn một vị hôn phu.

Ba tôi hỏi: "Ngọc, con chọn ai?"

Lần này, tôi nhìn thẳng vào mắt ông, giọng nói kiên định.

"Con chọn Bùi Thế Lực."

Chương 1

Phương Minh Ngọc POV:

"Ngọc, con đã suy nghĩ kỹ chưa?"

Giọng ba tôi, chủ tịch Phương Quang của tập đoàn Phương Thị, vang lên từ phía bên kia bàn làm việc bằng gỗ gụ, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ mông lung. Ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ văn phòng trên tầng cao nhất, phủ một lớp vàng óng lên thành phố Hà Nội quen thuộc đến đau lòng.

"Tuần sau là sinh nhật 25 tuổi của con rồi. Theo truyền thống, con phải chọn một trong năm người thừa kế của các gia tộc để đính hôn."

Tôi khẽ chớp mắt, cảm giác như có một lớp sương mù dày đặc vừa tan đi. Tôi nhìn ba, nụ cười trên môi ông vẫn ôn hòa như mọi khi, nhưng trong đôi mắt đã có vài nếp nhăn của ông, tôi thấy được sự mong đợi.

Năm người thừa kế.

Nguyễn Tuấn Tú, CEO công nghệ tài hoa. La Xuân Trường, chủ phòng tranh nghệ thuật lãng tử. Hồ Huy Quang, luật sư tài ba. Thái Gia An, bác sĩ dịu dàng. Và… Bùi Thế Lực, kẻ thù không đội trời chung của tôi.

Cổ họng tôi khô khốc. Tôi đã trở về. Thật sự đã trở về rồi. Trở về một năm trước ngày sinh nhật định mệnh đó.

"Con quyết định rồi." Tôi nghe thấy giọng mình vang lên, bình tĩnh đến đáng sợ.

Ba tôi mỉm cười hài lòng. "Tốt. Là Tuấn Tú, phải không? Ba biết con luôn thích thằng bé đó. Nó cũng là một lựa chọn không tồi, trẻ tuổi tài cao."

Nguyễn Tuấn Tú.

Cái tên này, dù chỉ thốt ra trong suy nghĩ, cũng khiến trái tim tôi co thắt lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Máu trong người tôi như đông cứng lại.

Kiếp trước, tôi đã yêu anh ta điên cuồng. Yêu đến mức mù quáng, yêu đến mức có thể hy sinh tất cả. Vào đúng ngày sinh nhật 25 tuổi, trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, tôi đã chọn anh ta.

Nhưng hạnh phúc của tôi chỉ là một màn kịch được dàn dựng công phu.

Chỉ vài tháng sau lễ đính hôn, dự án khởi nghiệp của anh ta tuyên bố phá sản. Anh ta biến mất không một lời từ biệt, để lại cho tôi, vị hôn thê của anh ta, một món nợ khổng lồ và một trái tim tan nát.

Tôi đã dành trọn vẹn mười năm thanh xuân để vực dậy sản nghiệp của Phương Thị vốn đã bị liên lụy, để trả món nợ trời ơi đất hỡi đó cho anh, và để tìm kiếm anh trong vô vọng.

Mười năm.

La Xuân Trường, Hồ Huy Quang, Thái Gia An, ba người bạn thân từ thuở nhỏ của tôi, luôn ở bên cạnh an ủi, động viên. Họ nói họ sẽ giúp tôi tìm Tú. Nhưng thực chất, họ chỉ đang giám sát, ngăn cản tôi tìm ra sự thật.

Mười năm đằng đẵng, tôi sống trong lừa dối và hy vọng hão huyền.

Cho đến một đêm mưa tầm tã ở Đà Nẵng.

Tại một resort sang trọng bên bờ biển, tôi đã tận mắt chứng kiến cảnh tượng xé nát tâm can. Nguyễn Tuấn Tú, người đàn ông tôi tìm kiếm suốt mười năm, đang quỳ gối cầu hôn một người phụ nữ khác – nữ diễn viên mới nổi Hạ Linh Đan.

Và đứng bên cạnh chúc phúc cho họ, không ai khác, chính là ba người bạn thân của tôi.

Hóa ra, tất cả chỉ là một màn kịch. Vụ phá sản là giả. Món nợ là giả. Tất cả chỉ để anh ta có thể cao chạy xa bay với người tình, còn tôi, Phương Minh Ngọc, chỉ là một con tốt thí bị lợi dụng triệt để.

Cảm giác đau đớn và sốc đến tột cùng khiến tôi hóa điên. Tôi bỏ chạy trong màn mưa, đầu óc trống rỗng. Tiếng còi xe chói tai vang lên, và rồi… một cú va chạm kinh hoàng.

Tôi nằm trên vũng máu lạnh lẽo, ý thức dần tan rã. Tôi thấy bốn người đàn ông đó, người tôi từng yêu, những người tôi từng coi là bạn, đứng từ xa nhìn tôi chết một cách lạnh lùng, không một chút xót thương.

Và rồi, một bóng người lao đến.

Người duy nhất chạy đến bên tôi, ôm lấy thân thể bê bết máu của tôi vào lòng, gào thét tên tôi trong tuyệt vọng, lại là Bùi Thế Lực.

Đối thủ không đội trời chung của tôi. Người mà tôi luôn ghét bỏ, luôn công khai đối đầu.

Giọt nước mắt nóng hổi của anh ta rơi trên má tôi, hòa cùng với máu và nước mưa. Đó là cảm giác cuối cùng tôi có được trước khi chìm vào bóng tối vĩnh hằng.

"Không."

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt ba, giọng nói kiên định và rõ ràng.

"Con không chọn Nguyễn Tuấn Tú."

Nụ cười trên mặt ba tôi cứng lại. "Vậy… con chọn ai?"

Tôi hít một hơi thật sâu, để không khí trong lành của kiếp này lấp đầy lồng ngực. Mùi vị của sự sống, của cơ hội làm lại.

"Con chọn Bùi Thế Lực."

"CÁI GÌ?!"

Ba tôi đứng bật dậy, chiếc ghế văn phòng đắt tiền suýt nữa thì ngã ngửa ra sau. Ông nhìn tôi như nhìn một sinh vật lạ.

"Con điên rồi sao, Ngọc? Bùi Thế Lực? Cái thằng trời đánh đó? Đối thủ của Phương Thị? Hai đứa bay như chó với mèo bao nhiêu năm nay, gặp nhau là cãi nhau long trời lở đất, sao có thể…?"

Đúng vậy. Kiếp trước, tôi và Bùi Thế Lực đúng là như chó với mèo. Anh ta ngông cuồng, nổi loạn, luôn công khai đối đầu với tôi trong mọi chuyện, từ các dự án kinh doanh cho đến những cuộc đua xe vớ vẩn. Tôi ghét cay ghét đắng cái vẻ bất cần đời và nụ cười nhếch mép đầy khiêu khích của anh ta.

Nhưng tôi đã sai. Sai lầm khủng khiếp.

Sự đối đầu của anh ta chỉ là cách để thu hút sự chú ý của tôi. Sự ngông cuồng của anh ta chỉ là lớp vỏ bọc cho một trái tim yêu thầm lặng lẽ. Anh ta đã luôn âm thầm bảo vệ tôi, theo cách riêng của mình, mà tôi chưa bao giờ nhận ra.

Cho đến khi tôi chết, tôi mới biết ai là người thật lòng với mình.

Kiếp này, tôi sẽ không để bi kịch đó lặp lại.

Nguyễn Tuấn Tú, La Xuân Trường, Hồ Huy Quang, Thái Gia An, và cả Hạ Linh Đan nữa. Tất cả những kẻ đã phản bội và hãm hại tôi, tôi sẽ bắt chúng phải trả giá đắt.

"Ba," tôi nói, giọng bình thản, "Con không điên. Con rất tỉnh táo. Con chọn Bùi Thế Lực."

Ánh mắt tôi không một chút dao động. Sự kiên định này khiến ba tôi sững sờ. Ông nhìn tôi một lúc lâu, rồi thở dài, ngồi phịch xuống ghế.

"Thôi được rồi. Quyết định là của con. Nhưng thằng nhóc đó đang ở Mỹ tham gia giải đua xe gì đó, chưa chắc đã về kịp."

"Anh ta sẽ về," tôi nói chắc nịch. "Ba, ba hãy đích thân gọi cho chủ tịch Bùi, nói rằng con đã chọn Bùi Thế Lực. Và nói với ông ấy, con muốn chính ba gọi điện thoại cho Bùi Thế Lực, yêu cầu anh ta phải có mặt ở Hà Nội trước tiệc sinh nhật của con."

Tôi biết tính cách của Bùi Thế Lực. Anh ta kiêu ngạo, ghét bị sắp đặt. Nếu là người khác gọi, anh ta có thể sẽ mặc kệ. Nhưng nếu là ba tôi, người mà anh ta luôn xem là trưởng bối đáng kính dù hay đối đầu với con gái ông, anh ta nhất định sẽ nể mặt.

Và quan trọng hơn, tôi biết anh ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.

Ba tôi nhìn tôi đầy dò xét, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu. "Được rồi, ba sẽ gọi."

Rời khỏi văn phòng của ba, tôi cảm thấy một luồng sinh khí mới đang chảy trong huyết quản. Kế hoạch trả thù chỉ mới bắt đầu.

Về đến biệt thự, tôi đi thẳng lên phòng mình. Mở ngăn kéo tủ, tôi lôi ra một chiếc hộp nhung màu xanh lam. Bên trong là một chiếc vòng cổ bạch kim, mặt dây chuyền là một chữ "T" được đính kim cương tinh xảo.

Món quà sinh nhật 24 tuổi Nguyễn Tuấn Tú đã tặng tôi.

Kiếp trước, tôi đã coi nó như báu vật, chưa bao giờ tháo ra. Nhưng bây giờ, nhìn nó, tôi chỉ thấy ghê tởm.

Tôi cầm chiếc hộp, đi thẳng ra khu vườn sau nhà, nơi có một hồ bơi xanh biếc. Không một chút do dự, tôi ném chiếc hộp xuống hồ.

Một tiếng " tõm" vang lên, chiếc hộp chìm nghỉm, mang theo tình yêu mù quáng và ngu ngốc của Phương Minh Ngọc kiếp trước xuống đáy nước lạnh lẽo.

"Cô Ngọc, cô làm gì vậy?"

Giọng nói của người làm vườn vang lên sau lưng. Tôi quay lại, bình thản đáp: "Vứt rác thôi ạ."

"Minh Ngọc!"

Một giọng nói quen thuộc khác cất lên. Tôi quay lại, và tim tôi lại nhói lên một cái.

Nguyễn Tuấn Tú.

Anh ta đang đứng đó, cùng với La Xuân Trường, Hồ Huy Quang và Thái Gia An. Cả bốn người đều mặc trang phục thường ngày, trông vô cùng thư thái. Chắc hẳn họ vừa đi đâu đó về.

"Ngọc, em đang làm gì bên hồ bơi vậy? Coi chừng ngã đấy." Tuấn Tú mỉm cười, nụ cười vẫn lịch lãm và hoàn hảo như trong ký ức của tôi. Nhưng giờ đây, nụ cười đó chỉ khiến tôi buồn nôn.

"Không sao, chỉ là vứt vài thứ không cần thiết thôi," tôi đáp, giọng lạnh nhạt.

"Ngọc, sao em lạnh lùng vậy?" La Xuân Trường tiến lên một bước, vẻ mặt quan tâm. "Có chuyện gì không vui à?"

"Đúng vậy, trông sắc mặt em không tốt lắm." Hồ Huy Quang phụ họa.

"Hay là để anh khám cho em nhé?" Thái Gia An, với tư cách là một bác sĩ, cũng lên tiếng.

Sự quan tâm giả tạo của họ làm tôi phát tởm. Kiếp trước, tôi đã tin vào những lời nói và hành động này. Nhưng giờ đây, tôi chỉ thấy chúng thật lố bịch.

Đúng lúc đó, một bóng dáng nhỏ nhắn, xinh xắn từ trong nhà bước ra. Hạ Linh Đan.

Cô ta mặc một chiếc váy trắng tinh khôi, mái tóc dài xõa trên vai, trông như một thiên thần không vướng bụi trần. Nhưng tôi biết, đằng sau vẻ ngoài ngây thơ đó là một tâm hồn độc ác và đầy thủ đoạn.

"Anh Tú, các anh, mọi người về rồi ạ?" Cô ta cất giọng ngọt ngào, rồi nhìn thấy tôi. "A, chị Minh Ngọc cũng ở đây. Chị ơi, em xin lỗi, em lỡ làm đổ ly nước lên bộ váy chị mới mua rồi ạ. Em không cố ý đâu..."

Cô ta cúi đầu, đôi mắt ngấn nước, trông vô cùng đáng thương.

Một màn kịch vụng về.

Tôi liếc nhìn bốn người đàn ông. Ánh mắt họ nhìn Hạ Linh Đan đều chứa đầy sự cưng chiều và xót xa.

Kiếp trước, tôi sẽ nổi giận, sẽ mắng cô ta một trận. Nhưng giờ, tôi chỉ cảm thấy nực cười.

Tôi nhún vai. "Không sao, chỉ là một cái váy thôi. Dù sao tôi cũng không thích nó nữa."

Nói rồi, tôi xoay người định bỏ đi.

"Chị Minh Ngọc, chị đừng giận em mà..." Hạ Linh Đan đột nhiên chạy tới, níu lấy tay tôi, vẻ mặt đầy hối lỗi.

Nhưng tôi biết, cô ta chỉ đang diễn kịch.

"Buông ra." Tôi lạnh lùng nói.

"Chị ơi, em thật sự không cố ý mà..." Cô ta vẫn không buông, còn dùng sức kéo tôi lại.

Và rồi, một chuyện không ai ngờ tới đã xảy ra. Có lẽ do sàn gạch bên hồ bơi trơn trượt, hoặc do lực kéo của cô ta, Hạ Linh Đan đột nhiên mất thăng bằng, hét lên một tiếng rồi ngã về phía hồ bơi.

Và vì cô ta đang nắm chặt tay tôi, tôi cũng bị kéo theo.

"Á!"

Tiếng hét thất thanh của cô ta vang lên.

Cả hai chúng tôi cùng rơi xuống làn nước lạnh buốt của hồ bơi.

Nước tràn vào mũi, vào miệng, cảm giác ngạt thở ập đến. Tôi ra sức vùng vẫy, cố gắng trồi lên mặt nước.

"Cứu... cứu với!" Tôi nghe thấy tiếng Hạ Linh Đan kêu khóc yếu ớt.

"Linh Đan!"

Tôi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng của cả bốn người đàn ông.

Ngay lập tức, Nguyễn Tuấn Tú và ba người còn lại không chút do dự nhảy xuống hồ bơi.

Nhưng hướng họ bơi tới, không phải là tôi.

Mà là Hạ Linh Đan.

Ý thức của tôi bắt đầu mơ hồ. Qua làn nước lạnh buốt, tôi thấy La Xuân Trường, Hồ Huy Quang và Thái Gia An vội vã kéo Hạ Linh Đan lên bờ, ân cần hỏi han. Không một ai nhìn về phía tôi.

Nguyễn Tuấn Tú, người tôi yêu tha thiết, chỉ lạnh lùng liếc nhìn tôi một cái rồi quay đi.

Tôi đang chìm dần, và họ chỉ đứng đó nhìn.

Giống hệt như kiếp trước.

Cảm giác tuyệt vọng và lạnh lẽo bao trùm lấy tôi. Nhưng lần này, tôi không cam chịu.

Tôi phải sống.

Phải sống để trả thù.

Tôi dùng hết sức lực cuối cùng, cố gắng quẫy đạp, cố gắng bơi về phía thành hồ.

Lạnh quá.

Thật nực cười. Kiếp trước chết trong mưa, kiếp này suýt chết đuối trong chính nhà mình.

Ngay khi tôi sắp chìm hẳn, một bóng đen đột ngột nhảy xuống nước, vòng tay qua eo tôi và mạnh mẽ kéo tôi lên.

Không khí tràn vào lồng ngực, tôi ho sặc sụa.

Tôi ngẩng đầu lên, và bắt gặp một đôi mắt sắc bén, quen thuộc đến ám ảnh.

Đôi mắt của Bùi Thế Lực.

Anh ta ở đây.

Anh ta đã về.

"Phương Minh Ngọc, cô lại giở trò gì nữa đây?" Giọng anh ta trầm thấp, có chút tức giận, nhưng vòng tay ôm lấy tôi lại vô cùng vững chắc.

Tôi nhìn anh, rồi nhìn về phía đám người đang cuống quýt vây quanh Hạ Linh Đan, một nụ cười lạnh lẽo nở trên môi tôi.

Màn kịch hay, sắp bắt đầu rồi.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Khác

5.0

Đám cưới của tôi và Gia Khang chỉ còn vài tuần nữa. Sau bảy năm, tôi đã tin chắc vào một tương lai hoàn hảo của chúng tôi. Thế rồi, Gia Khang vin vào cớ "mất trí nhớ chọn lọc" sau một chấn thương ở đầu, và chỉ quên đi duy nhất mình tôi. Tôi đã cố gắng giúp anh nhớ lại, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc gọi video của anh. "Đúng là một nước cờ thiên tài," anh ta khoe khoang với bạn bè. Cơn mất trí nhớ của anh ta chỉ là một "tấm vé ngoại tình" giả tạo để theo đuổi cô hot girl mạng Khả Hân trước đám cưới của chúng tôi. Trái tim tan nát, tôi giả vờ tin tưởng. Tôi chịu đựng những màn tán tỉnh công khai của anh ta với Khả Hân và những bức ảnh tự sướng đầy khiêu khích của họ. Anh ta chế giễu nỗi thống khổ của tôi, ưu tiên cho ca cấp cứu giả của Khả Hân. Sau một tai nạn do anh ta gây ra, anh ta bỏ mặc tôi bị thương, chọn đưa Khả Hân đến bệnh viện trước. Anh ta thậm chí còn cố gắng cắt đứt tài chính của tôi. Sao vị hôn phu của tôi có thể là một con quái vật tàn nhẫn, tính toán đến thế? Sự phản bội của anh ta đã đầu độc mọi ký ức. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã tin vào sự tàn độc vô biên đó. Sự trơ tráo của anh ta khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi sẽ không trở thành nạn nhân của anh ta. Thay vì gục ngã, một kế hoạch lạnh lùng đã hình thành. Tôi sẽ lột bỏ danh tính của mình, trở thành Phương Vy. Tôi sẽ biến mất, bỏ lại anh ta, quá khứ của tôi, và chiếc nhẫn đính hôn của anh ta mãi mãi, để giành lấy tự do cho mình.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Cứu! Treo thưởng tìm chồng lại gặp tỷ phú thật

Cứu! Treo thưởng tìm chồng lại gặp tỷ phú thật

Mathe Hackett
5.0

Vị hôn phu của cô đã phản bội cô, cặp kề với mẹ kế của cô, hai người họ đã hợp tác để lập mưu chiếm đoạt tài sản gia đình cô, và mưu toán để cô ấy mất trinh tiết cho một người đàn ông lạ mặt. Nhã quyết định tìm một người đàn ông đến phá hỏng bữa tiệc đính hôn và tát mặt hai người. Không ngờ, sau khi "trả một tiền tìm chồng", cô thực sự đã thu hút được một anh chàng siêu đẹp trai! Văn Nhã nghĩ rằng đối phương là một chàng trai nghèo nhận tiền làm việc, nhưng sau khi ở bên anh ấy, vận may của cô tốt một cách khó hiểu. Đi dạo quanh trung tâm thương mại, đã rút được phiếu giảm giá miễn phí cho các thương hiệu xa xỉ và những chiếc váy trị giá hàng trăm triệu được tặng miễn phí! Tại bữa tiệc đính hôn, anh ấy xuất hiện một cách bá đạo, tát vào mặt mọi người và tuyên bố cô là người phụ nữ của anh! Ban đầu nghĩ rằng hai người sẽ đường ai nấy đi sau khi kết thúc, nhưng anh ấy lại bám cô. "Chúng tôi vừa mới đính hôn. Bây giờ, anh là hôn phu của em." Văn Nhã cười khẽ: "Anh Mẫn, anh không phải vì tôi giàu mà muốn tống tiền tôi chứ? " Mẫn Tư Hàng cười, anh ấy là cháu trai của tập đoàn nhà họ Mẫn, là tổng giám đốc tập đoàn Hoa Thịnh, là ông chủ kinh tế của Hải Thành, lại cần tống tiền cô ấy? Sau đó, Văn Nhã phát hiện ra anh ấy chính là người đàn ông đã cướp đi trinh tiết của cô đêm đó!

Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú

Ngày chia tay: Tôi cưới chớp nhoáng với tỷ phú

Rock La porte
4.9

[Điềm sủng + cưới chớp nhoáng + cưới trước yêu sau] Nuôi bạn trai bao năm, không ngờ anh lại ngoại tình với bạn thân, Lục Thanh Thanh với thái độ bất cần, trực tiếp ứng tuyển quảng cáo tìm bạn đời, cưới chớp nhoáng với một người đàn ông xa lạ. Sau khi cưới chớp nhoáng, người đàn ông mở miệng là nói sẽ chi trả toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà, Lục Thanh Thanh cười lạnh lùng, lại là một màn kịch lừa đảo anh nuôi em của người đàn ông gia trưởng. Ngờ đâu, người đàn ông này lại là một ma đầu sủng thê, bên ngoài ủng hộ sự nghiệp của cô, trong nhà giúp đỡ cô làm việc nhà, mọi việc trong nhà đều do cô bố trí, cuộc sống có bàn bạc thương lượng, ngày tháng của hai người trôi qua thật ngọt ngào. Điều khiến cô kinh ngạc chính là, mỗi khi cô gặp khó khăn, người chồng hờ này vừa xuất hiện là đã trực tiếp hóa giải. Mỗi lần cô đặt câu hỏi, người chồng hờ chỉ cười qua loa, khen cô có năng lực mạnh mẽ, vợ thật giỏi giang. Cho tới một ngày, dưới sự yêu chiều của chồng, cô đã đạt được thành tựu. Lúc này cô mới phát hiện trên bìa tạp chí tài chính toàn cầu, lâu nay luôn xuất hiện một người đàn ông có gương mặt giống hệt chồng mình.

Hai lần kết hôn,/tôi trở thành/cục cưng của tài phiệt

Hai lần kết hôn,/tôi trở thành/cục cưng của tài phiệt

Frances
5.0

[Tài phiệt đen tối hàng đầu VS Người thợ làm hương xinh đẹp nhưng khuyết tật, cả hai đều trong sạch]   Một người bí ẩn gửi video chồng ngoại tình, phá vỡ cuộc sống bình lặng của cô.   Cô nhận ra một điều.   Người yêu thuở nhỏ có thể lừa dối bạn, bạn thân từ thuở nhỏ cũng có thể lừa dối bạn.   Nhưng người mẫu nam vai rộng, eo thon, chân dài thì không.   Chỉ là anh chàng đẹp trai bán thân nuôi chó này, mùi nước hoa trên người anh sao lại giống với ông trùm tài phiệt hàng đầu kia?   Khi cô rực rỡ nhất, anh là đứa con bị gia đình ruồng bỏ, chỉ dám trong bóng tối cướp đi nụ hôn đầu của cô.   Khi cô rơi khỏi đỉnh cao, anh từ bỏ mọi thứ để trở về nước, nhưng lại thấy cô khóc khi đồng ý lời cầu hôn của người khác. Khi cô bị phản bội, anh đã nắm quyền lực, là bàn tay đứng sau đẩy mạnh sự việc, là người cứu rỗi khi người khác gặp khó khăn, là chỗ dựa vững chắc nhất của cô. Khi cô đứng dậy, anh quỳ gối, vô cùng thành kính.   “Hãy lấy anh nhé.” “Em có muốn biết, khi em đồng ý lời cầu hôn của tên khốn đó, anh đang nghĩ gì không?” “Gì cơ?” “Đừng để anh bắt được cơ hội.” “Nếu không bắt được thì sao?” “Thì tạo ra cơ hội.” Bởi vì trên đời này, không ai yêu cô hơn anh.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết