Từ tro tàn: Cơ hội thứ hai

Từ tro tàn: Cơ hội thứ hai

Gavin

5.0
Bình luận
35
Duyệt
20
Chương

Tôi chết trong một biển lửa ngút trời, chết trong sự tuyệt vọng cùng cực. Người chồng thanh mai trúc mã của tôi, Đoàn Khải Minh, đã không chút do dự bỏ mặc tôi đang bị kẹt dưới đống đổ nát để lao vào cứu cô em gái kế, Hạ Bích Trâm. Anh ta thậm chí còn không quay đầu lại nhìn tôi một lần. Kiếp trước, cũng vì cô em gái "trong sáng" đó mà anh ta tặng tôi vòng cổ giả, ép tôi dùng máu vẽ tranh chuộc tội cho cái thai mà cô ta tự phá. Thậm chí, anh ta còn trói tôi lại, cưỡng ép tôi hiến tủy để cứu sống cô ta. Cuối cùng, tôi chết trong đau đớn tột cùng khi bị cô ta mua chuộc y tá tráo thuốc giảm đau bằng nước muối. Cho đến lúc chết, tôi vẫn không hiểu, tại sao tình yêu hai mươi mấy năm của tôi lại đổi lấy sự phản bội tàn nhẫn đến vậy? Mở mắt lần nữa, tôi đã quay trở lại. Việc đầu tiên tôi làm, chính là xé nát bản hôn ước với Đoàn Khải Minh.

Chương 1

Tôi chết trong một biển lửa ngút trời, chết trong sự tuyệt vọng cùng cực.

Người chồng thanh mai trúc mã của tôi, Đoàn Khải Minh, đã không chút do dự bỏ mặc tôi đang bị kẹt dưới đống đổ nát để lao vào cứu cô em gái kế, Hạ Bích Trâm.

Anh ta thậm chí còn không quay đầu lại nhìn tôi một lần.

Kiếp trước, cũng vì cô em gái "trong sáng" đó mà anh ta tặng tôi vòng cổ giả, ép tôi dùng máu vẽ tranh chuộc tội cho cái thai mà cô ta tự phá.

Thậm chí, anh ta còn trói tôi lại, cưỡng ép tôi hiến tủy để cứu sống cô ta.

Cuối cùng, tôi chết trong đau đớn tột cùng khi bị cô ta mua chuộc y tá tráo thuốc giảm đau bằng nước muối.

Cho đến lúc chết, tôi vẫn không hiểu, tại sao tình yêu hai mươi mấy năm của tôi lại đổi lấy sự phản bội tàn nhẫn đến vậy?

Mở mắt lần nữa, tôi đã quay trở lại.

Việc đầu tiên tôi làm, chính là xé nát bản hôn ước với Đoàn Khải Minh.

Chương 1

HẠ MINH HUỆ POV:

Việc đầu tiên tôi làm sau khi được tái sinh, chính là xé nát bản hôn ước với Đoàn Khải Minh.

Tờ giấy thượng hạng, được viết bằng loại mực đắt tiền, dưới bàn tay tôi chỉ trong nháy mắt đã biến thành những mảnh vụn, nhẹ nhàng rơi xuống tấm thảm Ba Tư xa xỉ trong phòng khách.

"Minh Huệ! Con điên rồi sao?"

Giọng cha tôi, ông Hạ Đức Tường, vang lên đầy giận dữ. Ông đứng phắt dậy khỏi ghế sofa, khuôn mặt vốn luôn uy nghiêm giờ đây đỏ bừng vì tức giận, đôi mắt nhìn tôi chằm chằm như không thể tin nổi.

Tôi chỉ bình thản phủi nhẹ những mẩu giấy còn sót lại trên ngón tay, ngước mắt nhìn thẳng vào ông.

"Con không điên. Con rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bao giờ hết."

Sự bình tĩnh của tôi dường như càng chọc giận ông.

"Tỉnh táo? Tỉnh táo mà con lại làm ra cái chuyện này sao? Hôn ước giữa con và Khải Minh là do ông nội con và ông nội nhà họ Đoàn định ra từ khi hai đứa còn trong bụng mẹ. Hai gia tộc chúng ta đã có quan hệ bao nhiêu năm, con nói xé là xé được sao?"

Tôi nhìn ông, trong lòng là một mảng trống rỗng. Lại là gia tộc, lại là lợi ích kinh doanh. Kiếp trước, chính vì những thứ này mà ông đã nhắm mắt làm ngơ, để mặc tôi bị mẹ kế và con gái riêng của bà ta chèn ép hết lần này đến lần khác.

Và rồi tôi chết.

Tôi chết trong một biển lửa ngút trời, chết trong sự tuyệt vọng cùng cực khi người chồng thanh mai trúc mã của tôi, Đoàn Khải Minh, đã không chút do dự mà bỏ mặc tôi đang bị kẹt dưới đống đổ nát, để lao vào cứu cô em gái kế yêu quý của tôi, Hạ Bích Trâm.

Tôi vẫn còn nhớ như in cảm giác đau đớn khi thanh dầm thép nóng rực đè lên đôi chân, nhớ mùi da thịt cháy khét và sự ngột ngạt đến nghẹt thở của khói bụi. Nhưng tất cả những điều đó không sánh bằng nỗi đau khi nhìn thấy bóng lưng Khải Minh khuất dần trong biển lửa, tay anh ta đang ôm chặt lấy Bích Trâm.

Anh ta thậm chí còn không quay đầu lại nhìn tôi một lần.

Ngọn lửa đó đã thiêu rụi tình yêu mù quáng hai mươi mấy năm của tôi, thiêu rụi cả trái tim tôi thành tro bụi.

"Cha," tôi cất giọng, lạnh lẽo và xa cách, "Cha có biết anh ta đã làm gì không?"

"Khải Minh thì làm sao? Thằng bé trước nay vẫn luôn yêu thương con hết mực."

"Yêu thương?" Tôi bật cười, một tiếng cười khàn đặc và chua chát. "Cha nói đến thứ tình yêu mà anh ta dành cho em gái kế của con sao?"

Ngồi bên cạnh cha tôi, mẹ kế của tôi, bà Diệp Lan, và cô con gái cưng của bà, Hạ Bích Trâm, lập tức biến sắc.

"Chị, chị nói gì vậy?" Bích Trâm đứng bật dậy, đôi mắt to tròn ngấn nước, trông đáng thương vô cùng. "Em và anh Khải Minh trong sạch. Sao chị có thể vu khống chúng em như vậy?"

Bà Diệp Lan cũng vội vàng thêm vào, giọng điệu trách móc: "Minh Huệ, có chuyện gì thì từ từ nói. Sao con lại đổ oan cho em gái con như vậy? Trâm Trâm từ nhỏ sức khỏe đã yếu, con làm nó sợ đấy."

Tôi nhìn bộ dạng yếu đuối, mong manh như sắp vỡ của Bích Trâm, trong lòng chỉ thấy ghê tởm. Chính là bộ dạng này, chính những giọt nước mắt này đã lừa gạt tất cả mọi người, cướp đi mọi thứ vốn thuộc về tôi.

"Anh Khải Minh chỉ lo lắng cho sức khỏe của em thôi mà, chị." Bích Trâm nức nở, nước mắt lã chã rơi. "Lần trước em bị ngất, cũng là anh ấy đưa em vào viện. Chị cũng biết mà, từ nhỏ em đã hay bệnh vặt, anh ấy chỉ coi em như em gái ruột thôi."

"Em gái ruột?" Tôi nhếch mép, nụ cười đầy mỉa mai. "Em gái ruột mà anh ta lại tặng cho chiếc vòng cổ kim cương phiên bản giới hạn của Cartier, trong khi chiếc anh ta tặng cho vị hôn thê là tôi đây chỉ là hàng giả?"

Câu nói của tôi như một quả bom nổ tung giữa phòng khách.

Bích Trâm tái mặt, đôi môi run rẩy không nói nên lời.

Tôi không cho cô ta cơ hội diễn tiếp, lẳng lặng rút từ trong túi xách ra một tập ảnh, ném thẳng lên bàn trà. "Cha, mẹ, hai người cứ từ từ xem đi. Xem 'tình anh em trong sáng' của họ đến mức nào."

Tấm ảnh đầu tiên, Khải Minh đang dịu dàng lau mồ hôi trên trán Bích Trâm trong một quán bar ồn ào. Tấm thứ hai, hai người họ ôm nhau trong bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, nụ hôn của Khải Minh in trên mái tóc cô ta. Tấm thứ ba, thứ tư, và rất nhiều tấm khác, mỗi một tấm đều là một nhát dao đâm thẳng vào sự ngu ngốc của tôi ở kiếp trước.

Và cuối cùng, là hình ảnh chiếc vòng cổ Cartier phiên bản "L'Odyssée de Cartier" lấp lánh trên cổ Bích Trâm trong một bữa tiệc, còn tôi, vị hôn thê danh chính ngôn thuận, lại đeo một bản sao rẻ tiền mà cứ ngỡ là báu vật.

Kiếp trước, tôi đã ngu muội đến mức nào khi tin rằng anh ta bận công việc nên không thể cùng tôi tham dự bữa tiệc đó, trong khi thực tế anh ta lại đang hộ tống "cô em gái" của tôi.

Tôi đã từng yêu chiếc vòng cổ đó đến mức nào, coi nó là minh chứng cho tình yêu của chúng tôi. Giờ nghĩ lại, chỉ thấy thật nực cười.

Đúng lúc này, cửa lớn bật mở. Đoàn Khải Minh vội vã bước vào, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, dường như đã chạy rất nhanh đến đây.

"Minh Huệ, có chuyện gì vậy? Anh nghe dì Lan gọi nói em..."

Anh ta dừng lại khi nhìn thấy mớ hỗn độn trên bàn và sắc mặt của mọi người.

"Khải Minh, anh đến rồi à," tôi bình thản nói. "Em đang định hủy hôn, anh thấy sao?"

Khải Minh sững sờ, rồi vội vàng bước tới, cố gắng nắm lấy tay tôi. "Minh Huệ, đừng đùa nữa. Em sao vậy? Ai chọc giận em à?"

Tôi lùi lại một bước, tránh né bàn tay anh ta. Tôi chỉ vào những tấm ảnh trên bàn, rồi lại chỉ vào chiếc vòng cổ trên cổ mình. "Đoàn Khải Minh, anh có dám nói chiếc vòng này là thật không?"

Sắc mặt Khải Minh trắng bệch. Anh ta lắp bắp: "Minh Huệ, em nghe anh giải thích..."

"Anh Khải Minh!"

Một tiếng kêu yếu ớt vang lên. Hạ Bích Trâm đột nhiên ôm lấy bụng, cả người mềm nhũn ngã xuống.

"Bích Trâm!"

Phản xạ của Khải Minh nhanh hơn cả suy nghĩ của anh ta. Gần như trong tích tắc, anh ta lao qua chỗ tôi, đỡ lấy Bích Trâm đang ngã xuống, vòng tay ôm trọn cô ta vào lòng.

"Em sao vậy? Đau ở đâu?" Giọng anh ta đầy lo lắng và hoảng hốt.

Tôi đứng đó, lạnh lùng nhìn cảnh tượng quen thuộc đến đau lòng này. Kiếp trước, trong biển lửa, anh ta cũng đã hoảng hốt như vậy, cũng đã ôm cô ta như vậy, bỏ lại tôi phía sau.

Trái tim tôi, vốn tưởng đã chết, lại nhói lên một cái. Nhưng lần này, không phải là đau đớn, mà là sự giải thoát cuối cùng.

Tôi nhìn họ, nhìn người đàn ông tôi từng yêu và cô em gái đã hại chết tôi, rồi quay sang cha tôi, giọng nói không một chút cảm xúc.

"Cha thấy chưa? Người anh ta cần, vốn không phải là con."

Tôi hít một hơi thật sâu, gằn từng chữ.

"Hôn ước này, con hủy bỏ. Nếu Đoàn gia cần một người con dâu, thì Hạ Bích Trâm chính là ứng cử viên sáng giá nhất. Con xin nhường lại."

"Minh Huệ!" Cha tôi gầm lên, nhưng tôi không quan tâm nữa.

Ánh mắt tôi lướt qua gương mặt hoảng loạn của Khải Minh, người đang bận rộn chăm sóc cho Bích Trâm, và cuối cùng dừng lại ở gương mặt đắc thắng thoáng qua của mẹ kế.

"Cha, con cho cha một tuần để giải quyết chuyện này. Nếu sau một tuần, hôn ước vẫn chưa được hủy, con sẽ tự mình công bố tất cả mọi chuyện cho báo chí."

Nói xong, tôi không thèm nhìn lại, xoay người bước thẳng lên lầu, bỏ lại sau lưng một mớ hỗn loạn.

Cha tôi vẫn còn do dự vì lợi ích của hai gia tộc. Ông nói cần cho tôi và Khải Minh một khoảng thời gian để bình tĩnh lại.

Một tuần.

Cũng được thôi. Tôi sẽ cho họ thấy, một tuần này, ai mới là người cần phải bình tĩnh.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Seraphina
5.0

Nguyễn Kiều yêu đơn phương Lục Dụ Thâm nhiều năm, nhưng cuối cùng lại bị anh ta lấy đi mọi thứ của mẹ cô. Ba năm hôn nhân, trong mắt anh chỉ có bạch nguyệt quang anh ta luôn nhớ thương. Khi bị người chồng tệ bạc vứt bỏ, chính Lệ Bạc Thần đã cứu mạng cô. Năm ấy, cô vì người chồng cũ tệ bạc, đã từng hãm hại Lệ Bạc Thần một cách tàn nhẫn. Nhưng cô không ngờ, ba năm sau gặp lại, anh lại phải ngồi xe lăn. Lần này, cô không còn mù quáng vì tình yêu nữa. Nhìn người đàn ông thông minh trước mặt, cô nói: "Lệ tổng, tôi sẽ chữa chân cho anh, đổi lại anh giúp tôi trả thù, anh có đồng ý không?" Lệ Bạc Thần cười lạnh: "Với bộ dạng hiện tại của cô, tôi dựa vào đâu mà tin cô?" Một thỏa thuận hợp tác vì lợi ích đã gắn chặt hai người với nhau. Nhưng điều kỳ lạ là, người đàn ông này dường như chỉ để ý đến cô. Trái tim tưởng đã nguội lạnh của cô lại một lần nữa biết rung động... Sau này, anh ghì chặt cô bên mình, dịu dàng hỏi: "Em là bác sĩ nổi tiếng, là hacker siêu đẳng, sát thủ, nghệ sĩ piano... vợ à, rốt cuộc em còn bao nhiêu bí mật nữa mà anh chưa biết?" Người chồng cũ tệ bạc cũng tìm đến níu kéo: "Nguyễn Kiều, rõ ràng em là vợ của anh! Sao em có thể lấy người khác? Em trở về đi, anh quỳ xin em, có được không?"

Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia

Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia

Echo
5.0

Kiếp trước, nàng vì nước cống hiến năm năm, nhưng quân công lại bị muội muội ruột mạo danh nhận thay. Vị hôn phu mà nàng đã trao trọn trái tim lại lạnh lùng đứng nhìn, hợp tác với muội muội đẩy nàng xuống vực sâu, cuối cùng chết thảm trong đêm tuyết. Trùng sinh trở về, nàng thề sẽ bắt những người phụ lòng nàng phải trả giá bằng máu! Đối mặt với người nhà và tên cặn bã giả tạo, nàng lạnh lùng ứng phó: Quân công? Ban thưởng? Vị hôn phu? Tất cả đều lấy đi đi! Nàng quay người quỳ xuống trong cung yến, chỉ thẳng vào vương gia tàn tật ngồi trên xe lăn ở gốc tối: "Xin bệ hạ hãy ban hôn cho thần nữ và Dự Vương điện hạ!" Cả thành đều xôn xao! Dự Vương, Tiêu Chấp, đôi chân tàn tật, tính tình hung ác nham hiểm, là hoạt diêm vương mà mọi người sợ hãi đến phải né tránh. Ai nấy đều cười nhạo nàng điên rồ, tự tìm đường chết. Nhưng họ đâu biết, điều nàng nhìn thấy ở nam nhân này chính là sự sắc bén và sức mạnh ẩn sâu bên trong. Nàng giúp hắn khôi phục khí phách, chữa lành đôi chân. Còn hắn hứa sẽ cho nàng một đời bình yên, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nàng. Khi muội muội giả mạo danh nàng giành quân công ra oai, khi mẫu thân của thiên kim thật còn muốn dùng mưu kế để thao túng số phận của nàng... Nàng hợp tác mới Dự Vương, từng bước tiến đến, lật đổ âm mưu, ra uy trong chiến trường! Cho đến khi đôi chân Dự Vương, đứng dậy bình thường, quyền khuynh triều dã. Cho đến khi nàng lấy tướng ấn ra, vạn quân thần phục Lúc này mọi người mới phát hiện: Hai người từng bị họ bỏ rơi đã sớm chấp tay ngước nhìn sơn hà.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết