Sự lừa dối của chồng, sự thức tỉnh của vợ

Sự lừa dối của chồng, sự thức tỉnh của vợ

Gavin

5.0
Bình luận
127
Duyệt
20
Chương

Chồng tôi, Phan Hoàng Quân, bị mất trí nhớ sau một vụ tai nạn. Anh ấy quên mất tôi, người vợ đã cùng anh đầu ấp tay gối. Trong mắt anh giờ chỉ có Vân Yến Phương, cô bạn thanh mai trúc mã. Anh tin rằng cô ta mới là vị hôn thê của mình, còn tôi chỉ là một kẻ điên cuồng bám riết không buông. Đêm đó, tôi bị dị ứng dầu lạc đến mức khó thở, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Anh biết rõ tôi bị dị ứng nặng, nhưng khi tôi sắp ngất đi, Vân Yến Phương lại ôm bụng kêu đau. Anh không một chút do dự, bế cô ta vội vã đến bệnh viện. Trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là bóng lưng anh, bỏ lại tôi một mình đối mặt với cái chết. Tôi đã định buông xuôi tất cả, cho đến khi tôi vô tình nghe được một đoạn ghi âm trong điện thoại của Vân Yến Phương. Hóa ra, vụ tai nạn của chồng tôi và việc anh ấy mất trí nhớ đều là một âm mưu do cô ta sắp đặt.

Chương 1

Chồng tôi, Phan Hoàng Quân, bị mất trí nhớ sau một vụ tai nạn. Anh ấy quên mất tôi, người vợ đã cùng anh đầu ấp tay gối.

Trong mắt anh giờ chỉ có Vân Yến Phương, cô bạn thanh mai trúc mã. Anh tin rằng cô ta mới là vị hôn thê của mình, còn tôi chỉ là một kẻ điên cuồng bám riết không buông.

Đêm đó, tôi bị dị ứng dầu lạc đến mức khó thở, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Anh biết rõ tôi bị dị ứng nặng, nhưng khi tôi sắp ngất đi, Vân Yến Phương lại ôm bụng kêu đau.

Anh không một chút do dự, bế cô ta vội vã đến bệnh viện.

Trước khi ngất đi, hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là bóng lưng anh, bỏ lại tôi một mình đối mặt với cái chết.

Tôi đã định buông xuôi tất cả, cho đến khi tôi vô tình nghe được một đoạn ghi âm trong điện thoại của Vân Yến Phương.

Hóa ra, vụ tai nạn của chồng tôi và việc anh ấy mất trí nhớ đều là một âm mưu do cô ta sắp đặt.

Chương 1

Vũ Dao POV:

Trong tháng thứ ba kể từ khi chồng tôi, Phan Hoàng Quân, bị mất trí nhớ sau vụ tai nạn, tôi đã thử tự tử lần thứ mười.

Lần thứ nhất, tôi uống thuốc ngủ. Nhưng số lượng không đủ, tôi chỉ hôn mê một ngày một đêm rồi tỉnh lại trong vòng tay lo lắng của mẹ.

Lần thứ hai, tôi cắt cổ tay. Vết sẹo nông, máu chưa kịp chảy nhiều thì người giúp việc đã phát hiện và gào khóc gọi xe cấp cứu.

Những lần sau đó, tôi thử nhảy sông, lao ra đường xe, treo cổ… nhưng lần nào cũng thất bại.

Dường như ông trời cũng không muốn tôi chết.

Hoặc có lẽ, ông ấy muốn tôi sống để chịu đựng thêm nhiều đau khổ hơn nữa.

Lần này, tôi chọn cách triệt để nhất. Tôi đứng trên sân thượng của tòa nhà cao nhất thành phố, gió đêm lạnh buốt thổi tung mái tóc dài của tôi. Từ đây, tôi có thể nhìn thấy toàn bộ thành phố lung linh ánh đèn.

Chỉ cần một bước nữa thôi, tôi sẽ được giải thoát.

Tôi sẽ không còn phải nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng xa lạ của Phan Hoàng Quân, không còn phải nghe những lời châm chọc cay độc của Vân Yến Phương.

Tôi nhắm mắt lại, dang rộng vòng tay, cảm nhận cơn gió như muốn cuốn tôi đi.

Nhưng ngay khi tôi chuẩn bị lao xuống, một lực mạnh kéo tôi lại.

"Vũ Dao, em điên rồi à!"

Giọng nói quen thuộc, nhưng không còn sự dịu dàng ấm áp như xưa, chỉ còn lại sự tức giận và mất kiên nhẫn.

Tôi không cần mở mắt cũng biết đó là anh, Phan Hoàng Quân.

Người chồng từng yêu thương tôi hết mực, giờ đây lại coi tôi như một kẻ phiền phức.

Tôi bị anh kéo lê vào trong, cơ thể mềm nhũn không còn chút sức lực. Anh ta ném tôi xuống sàn một cách thô bạo, không chút thương tiếc.

Tôi ngước nhìn anh, đôi mắt trống rỗng. Anh vẫn đẹp trai như vậy, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại lạnh lẽo như băng.

Bên cạnh anh là Vân Yến Phương, người bạn thanh mai trúc mã của anh, đang khoác tay anh một cách thân mật, khuôn mặt tỏ vẻ lo lắng nhưng trong mắt lại ánh lên sự đắc ý.

"Dao Dao, sao em lại làm chuyện dại dột vậy?" Cô ta dịu dàng nói, nhưng giọng điệu lại như đang xem một vở kịch hay. "Quân đã lo cho em lắm đấy."

Tôi không trả lời, chỉ lẳng lặng nhìn họ.

Phan Hoàng Quân cau mày, vẻ mặt chán ghét. "Vũ Dao, cô có thôi đi không? Mỗi ngày đều diễn trò tự tử, cô không thấy mệt sao? Tôi mệt lắm rồi."

Tôi vẫn im lặng, trái tim như bị hàng ngàn mũi kim châm vào. Anh nói anh mệt mỏi, vậy còn tôi thì sao? Tôi đã tuyệt vọng đến mức nào, anh có biết không?

Vân Yến Phương nhẹ nhàng vỗ về lưng anh, ra vẻ an ủi. "Đừng giận, Quân. Chị Dao chỉ là nhất thời không chấp nhận được sự thật thôi. Dù sao hai người cũng từng là vợ chồng, chị ấy khó chấp nhận cũng là điều dễ hiểu."

Từng là vợ chồng? Một câu nói nhẹ nhàng nhưng lại như một nhát dao đâm thẳng vào tim tôi.

Chúng tôi vẫn là vợ chồng hợp pháp. Nhưng trong mắt anh, tôi đã trở thành "vợ cũ" .

"Yến Phương, em quá tốt bụng rồi." Phan Hoàng Quân nhìn cô ta bằng ánh mắt dịu dàng mà tôi chưa bao giờ có được kể từ khi anh tỉnh lại. "Cô ta điên rồi, bám riết không buông. Nếu không phải vì em, anh đã tống cô ta ra khỏi nhà từ lâu rồi."

Tôi cười khẩy, nụ cười thê lương.

Hóa ra, tôi có thể ở lại ngôi nhà này là nhờ sự "tốt bụng" của Vân Yến Phương.

Thật trớ trêu.

Phan Hoàng Quân dường như không muốn nhìn thấy tôi thêm một giây nào nữa, anh ta quay sang Vân Yến Phương. "Chúng ta đi thôi, để cô ta tự bình tĩnh lại."

Hai người họ quay lưng rời đi, để lại tôi một mình trong căn phòng lạnh lẽo.

Tiếng cười nói vui vẻ của họ vọng lại từ ngoài cửa, mỗi một âm thanh đều như một lưỡi dao sắc bén cứa vào tim tôi.

Tôi co ro trên sàn nhà, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà tuôn rơi.

Tại sao mọi chuyện lại trở thành thế này?

Tôi nhớ lại ba tháng trước, khi Phan Hoàng Quân còn chưa gặp tai nạn. Anh là một người chồng hoàn hảo, yêu thương và chiều chuộng tôi hết mực.

Mỗi sáng, anh đều chuẩn bị bữa sáng cho tôi. Mỗi tối, anh đều ôm tôi vào lòng, kể cho tôi nghe những câu chuyện cười.

Anh nói, anh yêu nụ cười của tôi, nên anh sẽ làm mọi cách để tôi luôn vui vẻ.

Anh nói, kiếp này có được tôi là may mắn lớn nhất của anh.

Những lời thề non hẹn biển đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng người nói ra lại đã quên hết tất cả.

Sau vụ tai nạn, anh tỉnh lại, nhưng trong mắt anh chỉ còn lại sự xa lạ và lạnh lùng. Anh không nhớ tôi là ai.

Anh chỉ nhớ Vân Yến Phương, người bạn thời thơ ấu của anh.

Vân Yến Phương đã nói với anh rằng, cô ta mới là vị hôn thê của anh, còn tôi chỉ là một người vợ cũ điên cuồng, vì không cam tâm nên mới bám riết không buông.

Anh đã tin.

Anh tin cô ta một cách vô điều kiện.

Và thế là, địa ngục của tôi bắt đầu.

Tôi đã cố gắng giải thích, đã đưa ra giấy đăng ký kết hôn, những bức ảnh cưới của chúng tôi. Nhưng anh chỉ lạnh lùng ném tất cả vào mặt tôi, nói rằng tôi là kẻ lừa đảo.

Anh nói, người anh yêu là Vân Yến Phương, từ trước đến nay vẫn vậy.

Trái tim tôi tan nát.

Tình yêu biến mất, chỉ còn lại sự tàn nhẫn.

Tôi đã từng nghĩ, chỉ cần tôi kiên trì, chỉ cần tôi ở bên cạnh anh, một ngày nào đó anh sẽ nhớ lại.

Nhưng ba tháng trôi qua, tôi chỉ nhận lại được sự hành hạ và sỉ nhục ngày càng tồi tệ hơn.

Anh và Vân Yến Phương công khai thể hiện tình cảm trước mặt tôi, coi tôi như không khí. Họ cùng nhau ăn tối, cùng nhau xem phim, cùng nhau đi dạo… trong chính ngôi nhà của chúng tôi.

Còn tôi, giống như một người ngoài cuộc đáng thương, chỉ có thể đứng nhìn hạnh phúc của họ từ xa.

Tôi không còn muốn kiên trì nữa. Tôi mệt mỏi rồi.

Chết đi có lẽ là sự giải thoát tốt nhất.

Nhưng tại sao, đến cả chết cũng khó như vậy?

Tôi lảo đảo đứng dậy, đi về phía phòng ngủ. Căn phòng từng tràn ngập tiếng cười của chúng tôi, giờ đây lại lạnh lẽo đến đáng sợ.

Trên chiếc bàn cạnh giường, có một chiếc điện thoại bị rơi. Đó là điện thoại của Vân Yến Phương. Chắc hẳn lúc nãy cô ta vội vã rời đi nên đã làm rơi.

Tôi vô tình chạm vào màn hình, và một đoạn ghi âm tự động phát lên.

Giọng nói khoe khoang của Vân Yến Phương vang lên, chói tai đến cực điểm.

"Cậu không biết đâu, cái con ngốc Vũ Dao đó vẫn còn mơ mộng Phan Hoàng Quân sẽ nhớ lại nó đấy. Đúng là ngu không lối thoát."

Tiếp theo là tiếng cười khúc khích của người bạn thân của cô ta. "Cậu đúng là cao tay. Lừa được cả Phan Hoàng Quân, khiến anh ta tin sái cổ cậu mới là vị hôn thê."

"Tất nhiên rồi." Vân Yến Phương đắc ý nói. "Phan Hoàng Quân bị mất trí nhớ, chẳng phải là cơ hội trời cho sao? Anh ta đẹp trai, giàu có như vậy, không thuộc về mình thì thật là phí. Còn Vũ Dao, một con nhỏ nhà quê, dựa vào đâu mà có được anh ấy? Mình chỉ là lấy lại những gì vốn thuộc về mình thôi."

"Thế cậu không sợ một ngày nào đó anh ta nhớ lại à?"

"Sợ gì chứ?" Giọng Vân Yến Phương trở nên độc ác. "Mình đã cho bác sĩ tiêm cho anh ta một loại thuốc. Anh ta sẽ không bao giờ nhớ lại được quá khứ nữa. Anh ta sẽ chỉ mãi mãi là Phan Hoàng Quân của mình thôi. Còn con điên Vũ Dao kia, mình sẽ từ từ hành hạ nó, cho đến khi nó tự cút khỏi cuộc đời của chúng mình."

Đoạn ghi âm kết thúc.

Tôi đứng chết trân tại chỗ, toàn thân lạnh toát. Máu trong người như đông lại.

Hóa ra là vậy.

Hóa ra tất cả đều là một âm mưu.

Vân Yến Phương không chỉ lừa dối Phan Hoàng Quân, mà còn dùng thuốc để anh không bao giờ có thể nhớ lại. Cô ta đã hủy hoại cuộc đời của anh, hủy hoại tình yêu của chúng tôi, chỉ vì lòng tham và sự đố kỵ.

Còn tôi, trong mắt cô ta, chỉ là một con ngốc đáng thương, bị cô ta đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Tình yêu trong tôi chết đi.

Sự tuyệt vọng biến thành thù hận ngút trời.

Tôi không muốn chết nữa.

Tôi muốn họ phải trả giá.

Tôi muốn Vân Yến Phương phải trả giá cho sự độc ác của mình.

Tôi muốn Phan Hoàng Quân phải nếm trải cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội.

Ngay lúc đó, điện thoại của tôi reo lên. Là Bạch Quang Tuấn, người bạn đại học đã yêu thầm tôi từ lâu.

Anh ấy là một doanh nhân thành đạt, tài giỏi và ấm áp. Sau khi biết chuyện của tôi, anh ấy đã nhiều lần ngỏ ý muốn giúp đỡ, nhưng tôi đều từ chối.

Nhưng bây giờ, tôi không còn lý do gì để từ chối nữa.

Tôi run rẩy bắt máy.

"Dao Dao, em ổn không?" Giọng Bạch Quang Tuấn lo lắng vang lên.

Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình bình tĩnh lại. "Em không sao."

"Anh nghe nói em lại…" Anh ấy ngập ngừng.

"Em sẽ không làm chuyện dại dột nữa đâu." Tôi ngắt lời anh. "Quang Tuấn, lời đề nghị lần trước của anh, còn hiệu lực không?"

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như không tin vào tai mình. "Em… em nói thật sao?"

"Thật." Giọng tôi kiên quyết.

Bạch Quang Tuấn đã từng nói, nếu tôi đồng ý, anh ấy sẽ giúp tôi rời khỏi đây, bắt đầu một cuộc sống mới ở nước ngoài. Gia đình anh ấy đã định cư ở đó, và anh ấy có đủ khả năng để bảo vệ tôi.

"Em đồng ý." Tôi nói, từng chữ rõ ràng. "Nhưng em có một điều kiện. Hãy cho em một tháng. Em cần thời gian để sắp xếp một vài chuyện."

"Được! Đương nhiên là được!" Giọng Bạch Quang Tuấn mừng rỡ. "Dao Dao, em cứ yên tâm, mọi thứ cứ để anh lo."

Cúp điện thoại, tôi nhìn vào màn hình điện thoại của Vân Yến Phương, nơi đoạn ghi âm vẫn còn đó.

Tôi mỉm cười, một nụ cười lạnh lẽo chưa từng có.

Vân Yến Phương, Phan Hoàng Quân.

Trò chơi này, đến lúc kết thúc rồi.

Và người kết thúc, sẽ là tôi.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Khác

5.0

Đám cưới của tôi và Gia Khang chỉ còn vài tuần nữa. Sau bảy năm, tôi đã tin chắc vào một tương lai hoàn hảo của chúng tôi. Thế rồi, Gia Khang vin vào cớ "mất trí nhớ chọn lọc" sau một chấn thương ở đầu, và chỉ quên đi duy nhất mình tôi. Tôi đã cố gắng giúp anh nhớ lại, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc gọi video của anh. "Đúng là một nước cờ thiên tài," anh ta khoe khoang với bạn bè. Cơn mất trí nhớ của anh ta chỉ là một "tấm vé ngoại tình" giả tạo để theo đuổi cô hot girl mạng Khả Hân trước đám cưới của chúng tôi. Trái tim tan nát, tôi giả vờ tin tưởng. Tôi chịu đựng những màn tán tỉnh công khai của anh ta với Khả Hân và những bức ảnh tự sướng đầy khiêu khích của họ. Anh ta chế giễu nỗi thống khổ của tôi, ưu tiên cho ca cấp cứu giả của Khả Hân. Sau một tai nạn do anh ta gây ra, anh ta bỏ mặc tôi bị thương, chọn đưa Khả Hân đến bệnh viện trước. Anh ta thậm chí còn cố gắng cắt đứt tài chính của tôi. Sao vị hôn phu của tôi có thể là một con quái vật tàn nhẫn, tính toán đến thế? Sự phản bội của anh ta đã đầu độc mọi ký ức. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã tin vào sự tàn độc vô biên đó. Sự trơ tráo của anh ta khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi sẽ không trở thành nạn nhân của anh ta. Thay vì gục ngã, một kế hoạch lạnh lùng đã hình thành. Tôi sẽ lột bỏ danh tính của mình, trở thành Phương Vy. Tôi sẽ biến mất, bỏ lại anh ta, quá khứ của tôi, và chiếc nhẫn đính hôn của anh ta mãi mãi, để giành lấy tự do cho mình.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia

Cả nhà giành quân công ta quay lưng gả cho vương gia

Echo
5.0

Kiếp trước, nàng vì nước cống hiến năm năm, nhưng quân công lại bị muội muội ruột mạo danh nhận thay. Vị hôn phu mà nàng đã trao trọn trái tim lại lạnh lùng đứng nhìn, hợp tác với muội muội đẩy nàng xuống vực sâu, cuối cùng chết thảm trong đêm tuyết. Trùng sinh trở về, nàng thề sẽ bắt những người phụ lòng nàng phải trả giá bằng máu! Đối mặt với người nhà và tên cặn bã giả tạo, nàng lạnh lùng ứng phó: Quân công? Ban thưởng? Vị hôn phu? Tất cả đều lấy đi đi! Nàng quay người quỳ xuống trong cung yến, chỉ thẳng vào vương gia tàn tật ngồi trên xe lăn ở gốc tối: "Xin bệ hạ hãy ban hôn cho thần nữ và Dự Vương điện hạ!" Cả thành đều xôn xao! Dự Vương, Tiêu Chấp, đôi chân tàn tật, tính tình hung ác nham hiểm, là hoạt diêm vương mà mọi người sợ hãi đến phải né tránh. Ai nấy đều cười nhạo nàng điên rồ, tự tìm đường chết. Nhưng họ đâu biết, điều nàng nhìn thấy ở nam nhân này chính là sự sắc bén và sức mạnh ẩn sâu bên trong. Nàng giúp hắn khôi phục khí phách, chữa lành đôi chân. Còn hắn hứa sẽ cho nàng một đời bình yên, trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của nàng. Khi muội muội giả mạo danh nàng giành quân công ra oai, khi mẫu thân của thiên kim thật còn muốn dùng mưu kế để thao túng số phận của nàng... Nàng hợp tác mới Dự Vương, từng bước tiến đến, lật đổ âm mưu, ra uy trong chiến trường! Cho đến khi đôi chân Dự Vương, đứng dậy bình thường, quyền khuynh triều dã. Cho đến khi nàng lấy tướng ấn ra, vạn quân thần phục Lúc này mọi người mới phát hiện: Hai người từng bị họ bỏ rơi đã sớm chấp tay ngước nhìn sơn hà.

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết