/0/95946/coverbig.jpg?v=20251107021912&imageMogr2/format/webp)
Món gà tây quay vốn thường mang lại cho tôi niềm vui, nhưng trong bữa tiệc Tạ ơn này, nó chỉ khiến tôi buồn nôn đến phát tởm. Con gái riêng của mẹ kế tôi, Bích Trâm, đã chiếm lấy chồng tôi, Minh Quân, và gần như cắm rễ ở nhà chúng tôi. Biết con gái tôi, An Nhiên, bị dị ứng hạt nghiêm trọng, tôi đã cẩn thận hỏi Bích Trâm xem con trai cô ta, bé Ken, có bị dị ứng không, trước khi mang món bánh tart óc chó của mình ra. "Không hề, An An. Thằng bé thích các loại hạt lắm," cô ta nói dối, mỉm cười ngọt ngào. Vài phút sau, bé Ken bắt đầu thở hổn hển, mặt mày tím tái. Minh Quân quay sang tôi, gương mặt đằng đằng sát khí. "Là cô làm! Cô biết nó không ăn được hạt mà!" anh ta gầm lên, nhét miếng bánh vào miệng tôi trong khi các vị khách sững sờ nhìn. Sự sỉ nhục công khai đó chỉ là khởi đầu. Ngôi nhà của tôi trở thành một chiến trường, chồng tôi trở thành một người xa lạ. Anh ta gạt đi những lo lắng của tôi về một chiếc bánh quy có chứa hạt khác, dẫn đến phản ứng dị ứng suýt chết của bé An Nhiên quý giá của chúng tôi. Nhưng thay vì hối hận, anh ta lại bay đến Phú Quốc cùng Bích Trâm và bé Ken, khoe khoang về "chuyến đi chữa lành" của họ trên mạng xã hội trong khi An Nhiên đang nằm trên giường bệnh. Mỗi một lần được gắn thẻ, mỗi một tấm ảnh rạng rỡ của họ đều như một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi, vẽ nên hình ảnh tôi là một kẻ phản diện, một người mẹ cẩu thả, một người vợ cũ điên loạn. Tôi chịu đựng những lời thì thầm, những ánh nhìn soi mói, đoạn video lan truyền trên mạng miêu tả tôi như một con quái vật. Thế giới của tôi sụp đổ, và tôi cảm thấy hoàn toàn cô độc, bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng do chính những người lẽ ra phải yêu thương tôi tạo ra. Sự bất công này thật không thể chịu đựng nổi. Sao tôi có thể mù quáng đến thế? Sao họ có thể hủy hoại tôi dễ dàng như vậy? Rồi, khi tôi ở tận cùng tuyệt vọng, một phép màu đã xảy ra. Luật sư của tôi đã phát hiện ra một quỹ tín thác khổng lồ bị che giấu – một ngàn tỷ đồng mà mẹ kế đã đánh cắp của tôi. Đó là lúc có thứ gì đó bên trong tôi vỡ vụn. Tối nay, tại dạ tiệc trao giải của Minh Quân, họ mong tôi sẽ xin lỗi, sẽ công khai hạ mình. Nhưng tôi sẽ không gục ngã. Tối nay, tôi sẽ giành lại tự do của mình và thiêu rụi những lời dối trá hoàn hảo của họ thành tro bụi. Đây không phải là một lời xin lỗi; đây là sự đòi lại tất cả những gì thuộc về tôi.
Món gà tây quay vốn thường mang lại cho tôi niềm vui, nhưng trong bữa tiệc Tạ ơn này, nó chỉ khiến tôi buồn nôn đến phát tởm.
Con gái riêng của mẹ kế tôi, Bích Trâm, đã chiếm lấy chồng tôi, Minh Quân, và gần như cắm rễ ở nhà chúng tôi.
Biết con gái tôi, An Nhiên, bị dị ứng hạt nghiêm trọng, tôi đã cẩn thận hỏi Bích Trâm xem con trai cô ta, bé Ken, có bị dị ứng không, trước khi mang món bánh tart óc chó của mình ra.
"Không hề, An An. Thằng bé thích các loại hạt lắm," cô ta nói dối, mỉm cười ngọt ngào.
Vài phút sau, bé Ken bắt đầu thở hổn hển, mặt mày tím tái.
Minh Quân quay sang tôi, gương mặt đằng đằng sát khí.
"Là cô làm! Cô biết nó không ăn được hạt mà!" anh ta gầm lên, nhét miếng bánh vào miệng tôi trong khi các vị khách sững sờ nhìn.
Sự sỉ nhục công khai đó chỉ là khởi đầu.
Ngôi nhà của tôi trở thành một chiến trường, chồng tôi trở thành một người xa lạ.
Anh ta gạt đi những lo lắng của tôi về một chiếc bánh quy có chứa hạt khác, dẫn đến phản ứng dị ứng suýt chết của bé An Nhiên quý giá của chúng tôi.
Nhưng thay vì hối hận, anh ta lại bay đến Phú Quốc cùng Bích Trâm và bé Ken, khoe khoang về "chuyến đi chữa lành" của họ trên mạng xã hội trong khi An Nhiên đang nằm trên giường bệnh.
Mỗi một lần được gắn thẻ, mỗi một tấm ảnh rạng rỡ của họ đều như một cái tát giáng mạnh vào mặt tôi, vẽ nên hình ảnh tôi là một kẻ phản diện, một người mẹ cẩu thả, một người vợ cũ điên loạn.
Tôi chịu đựng những lời thì thầm, những ánh nhìn soi mói, đoạn video lan truyền trên mạng miêu tả tôi như một con quái vật.
Thế giới của tôi sụp đổ, và tôi cảm thấy hoàn toàn cô độc, bị mắc kẹt trong một cơn ác mộng do chính những người lẽ ra phải yêu thương tôi tạo ra.
Sự bất công này thật không thể chịu đựng nổi. Sao tôi có thể mù quáng đến thế? Sao họ có thể hủy hoại tôi dễ dàng như vậy?
Rồi, khi tôi ở tận cùng tuyệt vọng, một phép màu đã xảy ra.
Luật sư của tôi đã phát hiện ra một quỹ tín thác khổng lồ bị che giấu – một ngàn tỷ đồng mà mẹ kế đã đánh cắp của tôi.
Đó là lúc có thứ gì đó bên trong tôi vỡ vụn.
Tối nay, tại dạ tiệc trao giải của Minh Quân, họ mong tôi sẽ xin lỗi, sẽ công khai hạ mình.
Nhưng tôi sẽ không gục ngã. Tối nay, tôi sẽ giành lại tự do của mình và thiêu rụi những lời dối trá hoàn hảo của họ thành tro bụi.
Đây không phải là một lời xin lỗi; đây là sự đòi lại tất cả những gì thuộc về tôi.
Chương 1
Mùi gà tây quay thường làm tôi vui vẻ, nhưng hôm nay nó chỉ khiến tôi lộn mửa.
Đó là tiệc Tất niên ở nhà họ Trần, bố mẹ của Minh Quân, và không khí còn đặc quánh hơn cả mùi thức ăn.
Bích Trâm, con gái riêng của mẹ kế, cũng ở đó, gần như dính chặt lấy Minh Quân.
Con trai cô ta, bé Ken, một cậu bé khoảng năm tuổi, đang chạy nhảy khắp nơi.
Tôi đã mang đến một chiếc bánh tart óc chó, công thức của bà ngoại tôi.
Trước khi đặt nó lên bàn tráng miệng, tôi đã hỏi Bích Trâm, "Bé Ken có bị dị ứng hạt không? Bánh này có óc chó đấy."
Cô ta mỉm cười, một nụ cười rạng rỡ, giả tạo.
"Ồ, không hề, An An. Thằng bé thích các loại hạt lắm."
Thế là tôi đặt nó xuống.
Bữa tối căng thẳng, Minh Quân gần như không nhìn tôi, mắt anh ta luôn dán vào Bích Trâm.
An Nhiên, cô con gái bé bỏng của chúng tôi, ngồi cạnh tôi, cẩn thận lựa thức ăn. Con bé biết mình bị dị ứng hạt cây nghiêm trọng, một nỗi lo thường trực của tôi.
Rồi đến món tráng miệng.
Bé Ken vớ lấy một miếng bánh tart óc chó to tướng của tôi.
Vài phút sau, thằng bé bắt đầu ho, rồi thở hổn hển.
Mặt nó đỏ bừng, rồi chuyển sang một màu xanh tái đáng sợ.
Bích Trâm bắt đầu la hét, "Ken! Con sao vậy?"
Minh Quân nhảy dựng lên, "Nó đã ăn gì?"
Bích Trâm run rẩy chỉ tay vào chiếc bánh của tôi. "Cái đó! Nó đã ăn cái bánh đó!"
Cảnh tượng hỗn loạn tột cùng.
Ai đó đã gọi 115.
Minh Quân quay sang tôi, gương mặt đằng đằng sát khí.
"Cô! Là cô làm! Cô biết nó không ăn được hạt mà!"
"Không, Minh Quân, Bích Trâm nói thằng bé không sao với các loại hạt, em đã hỏi cô ấy rồi."
Bích Trâm, ôm chặt bé Ken đang thở khò khè một cách khủng khiếp, nức nở, "Sao chị có thể làm vậy, An An? Tại sao chị lại nói dối?"
Rồi cô ta đột ngột ngã quỵ, một màn ngất xỉu hoàn hảo ngay vào vòng tay Minh Quân khi các nhân viên y tế lao vào.
Các nhân viên y tế đang sơ cứu cho bé Ken, tiêm cho nó một mũi chống sốc phản vệ.
Minh Quân đặt Bích Trâm lên ghế sofa, rồi sải bước về phía tôi.
Những vị khách khác, bố mẹ anh ta, bạn bè của họ, tất cả đều nhìn chằm chằm.
Kinh hoàng.
"Cô ấy nói thằng bé không bị dị ứng," tôi thì thầm, giọng run rẩy.
Minh Quân nắm lấy cánh tay tôi, những ngón tay anh ta bấu chặt.
"Cô là một kẻ dối trá, An An. Và cô sẽ phải trả giá cho việc này."
Anh ta lôi tôi đến bàn tráng miệng, nhấc chiếc bánh tart óc chó lên.
"Cô thích cái bánh này lắm phải không? Ăn đi."
"Minh Quân, không, làm ơn."
"Ăn đi!" anh ta gầm lên, giọng vang vọng trong căn phòng bỗng nhiên im phăng phắc.
Anh ta dúi một miếng bánh vào mặt tôi.
Tôi quay đi, nước mắt cay xè.
Anh ta túm tóc tôi, giật ngửa đầu tôi ra sau.
"Tôi nói, ăn đi."
Anh ta nhét miếng bánh vào miệng tôi, những mẩu hạt, lớp nhân dính nhớp.
Tôi sặc, ho, một ít chảy xuống cằm.
Các vị khách đứng nhìn, chết lặng.
Mẹ anh ta cuối cùng cũng thốt lên, "Minh Quân, dừng lại đi!"
Anh ta buông tôi ra, và tôi lảo đảo lùi lại, nhục nhã, người dính đầy bánh.
"Cô ta suýt nữa đã giết chết thằng bé," Minh Quân gằn giọng, nhìn tôi với sự căm hận tột độ. "Bích Trâm là một người mẹ tốt, cô ấy sẽ không bao giờ bất cẩn như vậy."
Bé Ken đang được đưa ra ngoài trên cáng, đã tỉnh nhưng vẫn khó thở. Bích Trâm, đã hồi tỉnh, đang khóc lóc thảm thiết bên cạnh.
Tôi chỉ đứng đó, người dính đầy bánh, run rẩy.
Chương 1
17/10/2025
Chương 2
17/10/2025
Chương 3
17/10/2025
Chương 4
17/10/2025
Chương 5
17/10/2025
Chương 6
17/10/2025
Chương 7
17/10/2025
Chương 8
17/10/2025
Chương 9
17/10/2025
Chương 10
17/10/2025
Chương 11
17/10/2025
Chương 12
17/10/2025
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái