Chồng tôi phải lòng cô sinh viên được tài trợ đó

Chồng tôi phải lòng cô sinh viên được tài trợ đó

Gavin

5.0
Bình luận
26
Duyệt
24
Chương

Vào ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi, chồng tôi gọi điện. Anh không nói lời yêu thương, mà lại thông báo một tin sét đánh: "Bạch Ngọc Lam có thai rồi." Anh ta thề rằng cô ta chỉ là công cụ sinh sản, nhưng lại đích thân chăm sóc, đưa đi khám thai, thậm chí bỏ mặc tôi trong biển lửa để cứu cô ta và đứa bé. Mẹ chồng thì vu cho tôi tội hạ độc, dùng roi mây đánh đập tôi dã man. Đau đớn hơn cả, chồng tôi, người mà tôi vừa hiến máu cứu sống mẹ con cô ta, lại chỉ đứng nhìn tôi bị hành hạ. Lời hứa yêu tôi trọn đời của anh ta, hóa ra chỉ là một trò đùa. Tuyệt vọng đến cùng cực, tôi quyết định giả chết trong một vụ tai nạn máy bay, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh ta.

Chương 1

Vào ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi, chồng tôi gọi điện.

Anh không nói lời yêu thương, mà lại thông báo một tin sét đánh: "Bạch Ngọc Lam có thai rồi."

Anh ta thề rằng cô ta chỉ là công cụ sinh sản, nhưng lại đích thân chăm sóc, đưa đi khám thai, thậm chí bỏ mặc tôi trong biển lửa để cứu cô ta và đứa bé.

Mẹ chồng thì vu cho tôi tội hạ độc, dùng roi mây đánh đập tôi dã man.

Đau đớn hơn cả, chồng tôi, người mà tôi vừa hiến máu cứu sống mẹ con cô ta, lại chỉ đứng nhìn tôi bị hành hạ.

Lời hứa yêu tôi trọn đời của anh ta, hóa ra chỉ là một trò đùa.

Tuyệt vọng đến cùng cực, tôi quyết định giả chết trong một vụ tai nạn máy bay, hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh ta.

Chương 1

Hà Tâm Đan POV:

Vào ngày kỷ niệm năm năm ngày cưới của chúng tôi, khi tôi đang chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến, chồng tôi, Trang Trường An, gọi điện cho tôi.

Giọng anh ở đầu dây bên kia khàn đặc và mệt mỏi. "Tâm Đan, anh có chuyện muốn nói với em."

Tôi cười, điều chỉnh lại ngọn nến trên bàn. "Em cũng vậy. Anh về nhanh đi, em có bất ngờ cho anh."

Anh im lặng một lúc lâu, lâu đến mức tôi nghĩ rằng tín hiệu có vấn đề.

"Trường An?"

"Bạch Ngọc Lam có thai rồi."

Cái tên đó, giống như một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt tôi giữa mùa đông buốt giá. Bạch Ngọc Lam, cô sinh viên nghèo được Trường An tài trợ học phí. Tôi đã gặp cô ta vài lần, một cô gái luôn cúi đầu, trông có vẻ nhút nhát và đáng thương.

Tôi gần như không cầm nổi điện thoại. "Anh... anh đang nói đùa phải không? Hôm nay là ngày kỷ niệm của chúng ta mà."

"Anh không đùa," giọng anh nặng nề. "Đứa bé là của anh."

Tai tôi ù đi. Bữa tối thịnh soạn trên bàn bỗng trở nên thật lố bịch.

"Tại sao... tại sao lại như vậy?" Tôi run rẩy hỏi, cổ họng nghẹn đắng. "Anh đã phản bội em?"

"Không phải như vậy!" Anh vội vàng giải thích. "Anh và cô ta chưa bao giờ xảy ra quan hệ. Cô ta... cô ta đã trộm tinh trùng từ bao cao su của anh."

Một lời giải thích hoang đường và nực cười. Nhưng tôi biết Trường An không nói dối. Anh ấy có một sự sạch sẽ gần như bệnh hoạn, anh không bao giờ chạm vào những người phụ nữ mà anh không thích.

"Vậy... vậy anh định thế nào?" Tôi cố gắng giữ cho giọng mình không vỡ tan.

"Vốn dĩ anh định đưa cô ta đi phá thai," anh nói, giọng đầy bất lực. "Nhưng cô ta đã nói với gia đình anh. Bố mẹ anh... họ lấy cái chết ra để ép buộc anh, yêu cầu anh phải giữ lại đứa bé này. Em biết đấy, họ đã mong có cháu từ rất lâu rồi."

Đúng vậy, tôi biết. Tôi và Trường An kết hôn năm năm, cuộc sống vợ chồng son rỗi vô cùng hạnh phúc, chỉ có một điều tiếc nuối duy nhất là tôi không thể mang thai. Bác sĩ nói cơ thể tôi khó thụ thai, nhưng chúng tôi đã giao ước sẽ không quan trọng chuyện con cái, chỉ cần có nhau là đủ.

Anh từng nói anh không thích trẻ con, chúng thật phiền phức. Anh nói anh chỉ cần một mình tôi là đủ.

Nước mắt tôi bắt đầu rơi, làm mờ đi mọi thứ trước mắt. Qua làn nước mắt, tôi nhìn thấy những món ăn mình đã cất công chuẩn bị cả buổi chiều. Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

"Tâm Đan, anh xin lỗi," anh tiếp tục. "Anh biết điều này không công bằng với em. Nhưng anh không thể để bố mẹ anh xảy ra chuyện được. Chúng ta... chúng ta chấp nhận đứa bé này, được không? Anh hứa với em, anh chỉ yêu mình em. Cô ta chỉ là một công cụ sinh sản thôi."

Tôi có thể nói gì đây? Tôi yêu anh ấy, yêu đến mức có thể hy sinh tất cả. Tôi đã từng nghĩ tình yêu của chúng tôi có thể vượt qua mọi sóng gió.

"Em hiểu rồi," tôi thì thầm, giọng nói vỡ vụn.

Từ ngày đó, mọi thứ đã thay đổi.

Trang Trường An, người từng nói không thích trẻ con, bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu những cuốn sách hướng dẫn thai kỳ dày cộp. Anh đọc chúng một cách chăm chú, còn ghi chú lại những điều cần thiết.

Anh, người từng nói ghét mùi bệnh viện, lại đích thân đi cùng Bạch Ngọc Lam trong mỗi lần khám thai. Mỗi lần trở về, anh đều vui vẻ kể cho tôi nghe đứa bé đã lớn thế nào, tim thai đập mạnh mẽ ra sao.

Anh, người từng nói ngôi nhà này chỉ thuộc về hai chúng ta, lại bắt đầu tự tay trang trí phòng cho em bé. Anh tỉ mỉ chọn từng món đồ, từ chiếc nôi xinh xắn đến những món đồ chơi đáng yêu, khuôn mặt anh tràn ngập niềm hạnh phúc mà tôi chưa từng thấy trước đây.

Tôi đứng ngoài cửa, lặng lẽ nhìn anh treo những ngôi sao phát sáng lên trần nhà, lòng đau như cắt. Anh đã từng nói, anh sẽ hái những vì sao trên trời cho tôi. Giờ đây, anh đang tạo ra một bầu trời sao cho đứa con của anh và một người phụ nữ khác.

Sự thay đổi của anh giống như một lưỡi dao cùn, từ từ cứa vào trái tim tôi mỗi ngày.

Cho đến một đêm, biệt thự của chúng tôi đột nhiên bốc cháy.

Ngọn lửa lan rất nhanh, khói đen mù mịt bao trùm lấy mọi thứ. Tôi đang ngủ trong phòng thì bị tiếng nổ làm cho tỉnh giấc. Tôi hoảng loạn chạy ra ngoài, tìm kiếm bóng dáng của Trường An. Tôi thấy anh đang đứng ở hành lang, vẻ mặt lo lắng. Bạch Ngọc Lam cũng ở đó, cô ta sợ hãi nép vào lòng anh.

"Trường An!" Tôi gọi anh.

Anh nhìn thấy tôi, nhưng ánh mắt anh chỉ lướt qua tôi một giây, rồi lập tức tập trung vào Bạch Ngọc Lam đang ho sặc sụa trong lòng.

"Ngọc Lam, em không sao chứ? Đừng sợ, có anh đây rồi."

Ngọn lửa ngày càng lớn, một cây cột đang cháy sắp đổ sập xuống. Không một chút do dự, Trường An bế thốc Bạch Ngọc Lam lên, dùng thân mình che chở cho cô ta và lao ra khỏi biển lửa.

Anh lướt qua tôi, bỏ lại tôi một mình giữa làn khói đặc và những tia lửa đáng sợ.

Tôi đứng đó, chết lặng. Chân tôi như bị đóng đinh xuống sàn nhà.

Tôi nhìn thấy một mảnh trần nhà đang cháy rơi xuống phía mình. Có lẽ, chết ở đây cũng là một sự giải thoát.

Trong khoảnh khắc đó, tôi nghe thấy giọng nói lo lắng của Trường An vọng lại từ bên ngoài. Anh không gọi tên tôi.

Anh hét lên: "Mau cứu người! Gia đình ba người chúng tôi còn ở bên trong!"

"Gia đình ba người."

Ba từ đó, giống như một nhát búa cuối cùng, đập tan tành trái tim vốn đã đầy vết nứt của tôi.

Tôi nhớ lại ngày tôi bị tai nạn xe, suýt nữa mất đi khả năng làm mẹ. Anh đã nắm chặt tay tôi trong bệnh viện, mắt đỏ hoe, nói rằng: "Tâm Đan, không có con cũng không sao. Anh chỉ cần em. Mất em rồi, anh biết sống thế nào?"

Lời hứa đó vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng người đàn ông đó đã bỏ tôi lại trong biển lửa.

Thật trớ trêu.

Tôi ngất đi trước khi mảnh trần nhà rơi xuống.

Khi tôi tỉnh lại, tôi đang ở trong bệnh viện. Mùi thuốc khử trùng quen thuộc xộc vào mũi. Trang Trường An đang ngồi bên cạnh giường, vẻ mặt có chút mệt mỏi nhưng cũng có vẻ nhẹ nhõm.

"Em tỉnh rồi à? Có thấy khó chịu ở đâu không?" Anh đưa tay định chạm vào trán tôi.

Tôi theo phản xạ nghiêng đầu tránh đi. Hành động của tôi khiến bàn tay anh cứng đờ giữa không trung. Không khí trở nên ngượng ngùng.

Anh rút tay về, ho khan một tiếng. "Bác sĩ nói em chỉ hít phải một ít khói, không có gì đáng ngại. Nghỉ ngơi vài ngày là khỏe."

Tôi im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng toát.

Anh ngồi một lúc, rồi lên tiếng, giọng có chút do dự. "Tâm Đan, có chuyện này... anh muốn bàn với em."

Tôi vẫn im lặng.

"Vì đứa bé sắp chào đời, nó cần một danh phận hợp pháp. Bố mẹ anh... họ muốn anh và Bạch Ngọc Lam đăng ký kết hôn. Nhưng em yên tâm," anh vội vàng nói thêm, như thể sợ tôi hiểu lầm. "Chỉ là tạm thời thôi. Chúng ta sẽ ly hôn tạm thời. Anh hứa, sau khi đứa bé có giấy khai sinh, anh sẽ lập tức ly hôn với cô ta và tái hôn với em. Được không?"

Tôi chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt anh.

Trong đôi mắt mà tôi đã từng yêu say đắm đó, tôi không còn nhìn thấy hình bóng của mình nữa. Chỉ có sự tính toán và áy náy qua loa.

Anh hứa sẽ tái hôn với tôi.

Nhưng sau tất cả những chuyện đã xảy ra, lời hứa của anh còn đáng giá bao nhiêu?

Tôi bỗng cảm thấy thật mệt mỏi, mệt mỏi đến cùng cực.

Tôi nhắm mắt lại, rồi lại mở ra. "Được."

Nghe thấy câu trả lời của tôi, anh thở phào nhẹ nhõm. "Cảm ơn em, Tâm Đan. Anh biết em là người hiểu chuyện nhất."

Đúng vậy, tôi rất hiểu chuyện. Hiểu đến mức tự biến mình thành một trò cười.

Đêm đó, tôi vô tình đi ngang qua phòng bệnh của Bạch Ngọc Lam. Cửa phòng không đóng chặt, tôi nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ từ bên trong.

"Trường An, anh nghĩ chúng ta nên đặt tên con là gì?" Là giọng của Bạch Ngọc Lam, ngọt ngào và đầy mong đợi.

"Gọi là Trang An Nhiên đi," giọng Trường An dịu dàng đến mức tôi chưa từng nghe thấy. "Anh hy vọng con của chúng ta sẽ có một cuộc đời bình an và vui vẻ."

"An Nhiên... tên hay quá."

Tôi đứng ngoài cửa, hai chân như mọc rễ. Trái tim tôi, thứ mà tôi nghĩ đã chết trong đám cháy, lại một lần nữa đau đớn.

An Nhiên. Một cái tên thật đẹp.

Hóa ra, anh không phải không thích trẻ con. Anh chỉ không thích đứa con do tôi sinh ra mà thôi.

Hóa ra, anh không phải không biết cách dịu dàng. Anh chỉ không muốn dịu dàng với tôi nữa.

Tôi quay người, lặng lẽ rời đi. Bóng lưng tôi đổ dài trên hành lang bệnh viện lạnh lẽo, cô độc và thê lương.

Tôi quyết định rồi. Tôi phải rời đi.

Hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh.

Ngày hôm sau, tôi gọi cho luật sư của mình. "Giúp tôi làm thủ tục ly hôn. Càng nhanh càng tốt. Tôi không cần bất cứ tài sản nào cả."

Sau đó, tôi đặt một vé máy bay đến Canada, một nơi xa lạ mà tôi chưa từng đến.

Tôi sẽ giả chết trong một vụ tai nạn máy bay.

Từ nay về sau, trên đời này sẽ không còn Hà Tâm Đan nữa. Chỉ có một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, bắt đầu một cuộc sống mới.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết