/0/95657/coverbig.jpg?v=edc3ad20b9fe80f33e8c131cabc2db54&imageMogr2/format/webp)
Cuộc hôn nhân bảy năm của tôi kết thúc khi chồng tôi nói nhân tình của anh ta có thai. Cô ta lái xe đâm tôi đến sảy thai, nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất. Khi tôi còn đang đau đớn vì mất con, chồng tôi đã lạnh lùng ra lệnh cho bác sĩ lấy da trên cánh tay tôi để vá sẹo cho cô ta. Anh ta phớt lờ tôi, còn vui vẻ bao trọn tòa tháp bắn pháo hoa mừng cô ta sinh quý tử. Bảy năm nhẫn nhịn, bảy năm hy sinh, đổi lại chỉ là sự chà đạp và phản bội đến tận cùng xương tủy. Ngày ra tòa ly hôn, tôi không hề khóc lóc. Ngay sau khi ký tên, tôi quay người bước đến bên cạnh anh trai anh ta, người thừa kế thực sự của Trần gia. Tôi giơ giấy đăng ký kết hôn mới của mình lên, mỉm cười. "Chào chú, từ nay tôi là chị dâu của chú."
Cuộc hôn nhân bảy năm của tôi kết thúc khi chồng tôi nói nhân tình của anh ta có thai.
Cô ta lái xe đâm tôi đến sảy thai, nhưng đó chưa phải là điều tồi tệ nhất.
Khi tôi còn đang đau đớn vì mất con, chồng tôi đã lạnh lùng ra lệnh cho bác sĩ lấy da trên cánh tay tôi để vá sẹo cho cô ta.
Anh ta phớt lờ tôi, còn vui vẻ bao trọn tòa tháp bắn pháo hoa mừng cô ta sinh quý tử.
Bảy năm nhẫn nhịn, bảy năm hy sinh, đổi lại chỉ là sự chà đạp và phản bội đến tận cùng xương tủy.
Ngày ra tòa ly hôn, tôi không hề khóc lóc. Ngay sau khi ký tên, tôi quay người bước đến bên cạnh anh trai anh ta, người thừa kế thực sự của Trần gia.
Tôi giơ giấy đăng ký kết hôn mới của mình lên, mỉm cười.
"Chào chú, từ nay tôi là chị dâu của chú."
Chương 1
LÝ THÙY TRANG POV:
Cuộc hôn nhân bảy năm của tôi kết thúc vào một buổi chiều thứ ba, không phải bằng một cuộc cãi vã nảy lửa, mà bằng một câu nói thản nhiên của chồng tôi, Trần Quang Hùng.
"Ly hôn đi, Trang. Mai Thy có thai rồi."
Anh ta nói câu đó trong khi mắt vẫn dán vào màn hình điện thoại, ngón tay lướt qua những bức ảnh của cô nhân tình hot girl trên mạng xã hội, Đặng Mai Thy.
Gió từ cửa sổ thổi vào, lật nhẹ những trang sách trên bàn. Bảy năm. Bảy năm tôi sống như một cái bóng trong căn biệt thự này, chịu đựng hết lần này đến lần khác sự phản bội của anh ta. Mỗi lần anh ta cặp kè với một cô gái mới, báo chí lại rùm beng, và tôi lại trở thành trò cười cho cả thành phố.
Đặng Mai Thy không phải là người đầu tiên, nhưng cô ta là người ở lại lâu nhất, và cũng là người độc ác nhất.
"Anh nói gì cơ?" Tôi hỏi lại, dù đã nghe rất rõ. Giọng tôi bình thản đến lạ, không một chút run rẩy.
Hùng cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt mất kiên nhẫn. "Cô điếc à? Tôi nói, Mai Thy có thai rồi. Cô ấy cần một danh phận. Cô nên biết điều mà dọn đi."
Đặng Mai Thy, đang ngồi vắt vẻo trên ghế sofa đối diện, nhếch mép cười đầy đắc thắng. Cô ta mặc một chiếc váy lụa mỏng manh bó sát người, khoe ra cái bụng vẫn còn phẳng lỳ nhưng lại được cô ta ôm lấy một cách đầy khoa trương.
"Chị Trang, em xin lỗi, nhưng tình yêu không có lỗi. Em và anh Hùng thật lòng yêu nhau, đứa bé này là kết tinh tình yêu của chúng em."
Giọng cô ta ngọt như mật, nhưng từng lời nói ra lại như kim châm vào tai tôi.
Tôi im lặng, rút điện thoại ra khỏi túi. Dưới gầm bàn, tôi bí mật gửi một tin nhắn cho một số máy không lưu tên: "Anh ta đã nói rồi."
Chỉ vài giây sau, điện thoại rung lên. Một tin nhắn báo số dư tài khoản. Một con số khổng lồ, đủ để tôi mua lại mười xưởng tơ lụa của gia đình mình. Kèm theo đó là một dòng ghi chú ngắn gọn: "Chúc mừng em, Lý phu nhân."
Tôi khẽ cong môi cười, một nụ cười mà bảy năm qua chưa bao giờ xuất hiện trên khuôn mặt tôi.
"Cô cười cái gì?" Hùng cau mày khó chịu. "Cô tưởng tôi đang đùa à? Ký vào đơn ly hôn đi, tôi sẽ không để cô phải thiệt."
"Thiệt ư?" Tôi lặp lại, giọng đầy mỉa mai. "Bảy năm qua, tôi còn gì để mất nữa sao?"
Khuôn mặt anh ta thoáng chút bối rối trước sự bình tĩnh của tôi. Anh ta đã quen với một Lý Thùy Trang luôn khóc lóc van xin, luôn nhẫn nhịn chịu đựng.
"Đừng có giở trò. Ký đi." Anh ta ném tập giấy và cây bút lên bàn.
Tôi nhớ lại những đêm dài đằng đẵng chờ anh ta trở về, những bữa tiệc mà anh ta công khai ôm ấp nhân tình trước mặt tôi, những lời sỉ nhục anh ta dành cho tôi và gia đình tôi. Tất cả những đau đớn đó, từng chút một, đã bào mòn tình yêu của tôi cho đến khi nó chỉ còn là tro bụi.
"Được thôi," tôi nói nhẹ nhàng. "Chúc mừng anh sắp được làm cha."
"Biết điều là tốt." Hùng thở phào nhẹ nhõm, như thể trút được gánh nặng. "Sau khi ly hôn, cô muốn gì cứ nói, nhà, xe, tiền bạc... chỉ cần không phải là cổ phần của Trần Thị."
"Tôi không cần gì cả," tôi đáp. "Tôi chỉ muốn lấy lại những gì thuộc về mình."
Tôi nhớ lại lần đầu tiên anh ta ngoại tình, chỉ sau một năm kết hôn. Cô gái đó là một diễn viên mới nổi. Anh ta say mê cô ta, đưa cô ta đi khắp nơi, mua cho cô ta vô số hàng hiệu.
Anh ta thậm chí còn không thèm che giấu. Khi tôi chất vấn, anh ta chỉ cười khẩy.
"Cô nghĩ cô là ai? Một cuộc hôn nhân thương mại thôi mà. Đừng tự ảo tưởng về vị trí của mình."
Anh ta chìm đắm trong mối quan hệ đó, đến mức quên cả ngày kỷ niệm ngày cưới. Anh ta còn bắt tôi phải chuẩn bị quà cho cô nhân tình, nói rằng đó là "trách nhiệm của một người vợ hiểu chuyện".
Nếu tôi từ chối, anh ta sẽ đe dọa.
"Nếu cô không làm, chúng ta ly hôn. Nhà họ Lý của cô sẽ không chịu nổi đâu."
Sự chịu đựng của tôi cứ thế bị kéo căng ra, hết lần này đến lần khác, cho đến khi tôi không còn cảm thấy đau nữa. Tôi trở nên chai sạn.
Tôi cầm cây bút lên, chuẩn bị ký vào tờ đơn.
"Khoan đã," Đặng Mai Thy đột nhiên lên tiếng. Ánh mắt cô ta lướt qua cổ tay tôi, dừng lại ở chiếc vòng sơn mài màu đỏ son. "Chiếc vòng này đẹp quá."
Đó là kỷ vật duy nhất mẹ để lại cho tôi. Chiếc vòng gia truyền của nhà họ Lý, được làm từ những người thợ sơn mài giỏi nhất.
Hùng, không cần suy nghĩ, giật lấy cổ tay tôi, tháo chiếc vòng ra một cách thô bạo. Chiếc vòng cấn vào xương cổ tay tôi, gây ra một vết xước đau nhói.
"Em thích à? Cho em này." Anh ta đưa chiếc vòng cho Thy như thể đó là một món đồ vô giá trị.
Máu từ vết xước trên tay tôi bắt đầu rỉ ra, nhỏ một giọt xuống mặt bàn gỗ bóng loáng.
Thy cầm lấy chiếc vòng, xoay qua xoay lại rồi bĩu môi. "Trông quê mùa quá. Chắc là đồ giả thôi."
Cô ta ném chiếc vòng xuống đất.
"Choang!"
Tiếng vỡ giòn tan vang lên, sắc nét và đau đớn, như thể có thứ gì đó bên trong tôi cũng vừa vỡ tan thành từng mảnh.
Hùng không hề liếc nhìn chiếc vòng vỡ, chỉ vội vàng dỗ dành Thy. "Đừng giận, đừng giận. Không thích thì mình vứt đi. Anh mua cho em cái khác, kim cương được không?"
Tôi quỳ xuống, run rẩy nhặt từng mảnh vỡ của chiếc vòng. Sơn mài đỏ và vàng óng ánh, giờ đây nằm tan tác trên sàn nhà lạnh lẽo. Trái tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt.
Các tác phẩm khác của Gavin
Thêm nhiều động thái