Người đàn ông của cô ấy, người bạn thân nhất của cô ấy

Người đàn ông của cô ấy, người bạn thân nhất của cô ấy

Gavin

5.0
Bình luận
66
Duyệt
13
Chương

Vào đêm trước ngày hai gia đình gặp mặt để chốt lại chi tiết cuối cùng cho đám cưới, tôi phát hiện vị hôn phu của mình, Tạ Nghiêm Tuấn, đang ngoại tình. Đối tượng lại chính là cô em họ của anh ta, Tạ Kiều Hạnh. Anh ta không chỉ bỏ mặc tôi trong ngày kỷ niệm năm năm yêu nhau, mà còn nhẫn tâm lái xe máy cán gãy chân tôi. Kỷ vật duy nhất cha để lại cũng bị anh ta dung túng cho cô ta lấy làm đồ chơi cho chó, cắn nát không thương tiếc. Năm năm thanh xuân, đổi lại chỉ là sự phản bội và sỉ nhục. Trong mắt anh ta, tôi chỉ xứng đáng nhận lấy chiếc áo dài cưới tặng kèm, còn chiếc áo phượng hoàng lộng lẫy nhất lại thuộc về nhân tình. Tuyệt vọng, tôi gọi cho người bạn thanh mai trúc mã. "Việt Trí," giọng tôi khản đặc, "ngày mai, cậu... có muốn cưới mình không?"

Chương 1

Vào đêm trước ngày hai gia đình gặp mặt để chốt lại chi tiết cuối cùng cho đám cưới, tôi phát hiện vị hôn phu của mình, Tạ Nghiêm Tuấn, đang ngoại tình.

Đối tượng lại chính là cô em họ của anh ta, Tạ Kiều Hạnh.

Anh ta không chỉ bỏ mặc tôi trong ngày kỷ niệm năm năm yêu nhau, mà còn nhẫn tâm lái xe máy cán gãy chân tôi.

Kỷ vật duy nhất cha để lại cũng bị anh ta dung túng cho cô ta lấy làm đồ chơi cho chó, cắn nát không thương tiếc.

Năm năm thanh xuân, đổi lại chỉ là sự phản bội và sỉ nhục. Trong mắt anh ta, tôi chỉ xứng đáng nhận lấy chiếc áo dài cưới tặng kèm, còn chiếc áo phượng hoàng lộng lẫy nhất lại thuộc về nhân tình.

Tuyệt vọng, tôi gọi cho người bạn thanh mai trúc mã.

"Việt Trí," giọng tôi khản đặc, "ngày mai, cậu... có muốn cưới mình không?"

Chương 1

Lương Hà Mai POV:

Ngay trước thềm buổi họp mặt gia đình để chốt lại các chi tiết cuối cùng cho đám cưới, tôi phát hiện vị hôn phu của mình, Tạ Nghiêm Tuấn, đang ngoại tình với chính cô em họ của anh ta, Tạ Kiều Hạnh.

Tôi đã ngồi trên sofa, ngây ngốc nhìn bàn thức ăn đã nguội lạnh từ lâu.

Đồng hồ trên tường tích tắc từng tiếng, như đang đếm ngược những giây phút cuối cùng của sự kiên nhẫn trong tôi.

Kim giờ đã chỉ đúng số một giờ sáng. Anh vẫn chưa về.

Tôi đã đợi anh suốt sáu tiếng đồng hồ.

Lòng tôi như có một tảng đá đè nặng, cảm giác bất an quen thuộc lại len lỏi khắp cơ thể. Tôi cầm điện thoại lên, lướt một cách vô định. Và rồi, tim tôi như ngừng đập một nhịp.

Tạ Kiều Hạnh, cô em họ của Tạ Nghiêm Tuấn, vừa đăng một bài viết mới.

"Cảm ơn anh họ đã đưa em đi ăn muộn nhé, đồ ăn ngon lắm, em rất thích."

Kèm theo đó là một tấm ảnh.

Trong ảnh, Tạ Kiều Hạnh đang tựa đầu vào vai Tạ Nghiêm Tuấn một cách đầy thân mật.

Bàn ăn trước mặt họ bày la liệt những món hải sản đắt tiền, chính là những món tôi thích nhất.

Mắt tôi cay xè. Đúng vậy, lại là cô ta.

Đây không phải là lần đầu tiên.

Những lần anh nói phải đi công tác, những lần anh nói phải tăng ca, thực chất đều là đi cùng cô ta. Tôi biết hết, nhưng tôi vẫn luôn tự lừa dối mình rằng họ chỉ là anh em họ thân thiết mà thôi.

Tôi nhìn lại bàn thức ăn mình đã cất công chuẩn bị suốt cả buổi chiều. Mọi thứ vẫn còn nguyên vẹn, lạnh ngắt, giống như trái tim tôi lúc này.

Một cơn buồn nôn cuộn trào trong lồng ngực. Tôi cảm thấy lồng ngực mình đau nhói, từng cơn co thắt khiến tôi khó thở.

Hôm nay là kỷ niệm năm năm ngày chúng tôi yêu nhau.

Tôi đã đặc biệt chuẩn bị một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, mặc chiếc váy anh thích nhất, mong chờ anh về để tạo cho anh một bất ngờ.

Ngày mai là buổi họp mặt quan trọng của hai gia đình để thống nhất những chi tiết cuối cùng cho đám cưới sẽ diễn ra vào tuần sau.

Anh đã hứa với tôi, rằng tối nay sẽ về sớm.

Thế nhưng, anh lại quên. Hoặc có thể, anh chưa bao giờ nhớ.

Trong đầu tôi chợt vang lên một lời hứa. Lời hứa của một người con trai ấm áp đã từng nói với tôi rất lâu về trước.

"Mai này, nếu cậu bị ai bắt nạt, cứ nói với mình. Dù cậu ở đâu, mình cũng sẽ đến bên cậu ngay lập tức."

Bàn tay tôi run rẩy, bấm một dãy số quen thuộc đến khắc cốt ghi tâm.

"Alo?" Giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

"Trí à," giọng tôi khản đặc, "lời hứa năm đó... còn tính không?"

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, sau đó là một giọng nói kiên định và vui mừng khôn xiết. "Còn! Đương nhiên là còn! Cậu đang ở đâu? Mình đến ngay!"

"Việt Trí," tôi hít một hơi thật sâu, "ngày mai, cậu... có muốn cưới mình không?"

"Mình đồng ý!" Dương Việt Trí gần như hét lên trong điện thoại. "Mình đồng ý! Mai, cậu chờ mình, mình đến ngay!"

Nghe tiếng "tút tút" từ điện thoại, tôi nở một nụ cười chua chát. Nước mắt lã chã rơi xuống.

Tôi đứng dậy, lê bước chân nặng trĩu vào phòng ngủ, mở tủ quần áo. Căn hộ này, nơi chứa đựng bao nhiêu kỷ niệm của chúng tôi, giờ đây mỗi góc đều như một lưỡi dao cứa vào tim tôi.

"Tạ Nghiêm Tuấn, là anh ép tôi."

Tôi tự nói với chính mình, sau đó ngâm mình trong bồn nước ấm, cố gắng gột rửa đi hết những mệt mỏi và đau thương của đêm nay.

Sáng hôm sau, tôi thức dậy từ sớm, trang điểm thật xinh đẹp.

Khoảng tám giờ, Tạ Nghiêm Tuấn mới vội vã trở về.

Anh ta nhìn thấy bàn thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn, vẻ mặt thoáng chút áy náy.

"Hà Mai, xin lỗi em, tối qua công ty có việc gấp..." Anh ta bước đến, định ôm tôi vào lòng.

"Anh vất vả rồi." Tôi nhẹ nhàng nói, né tránh cái ôm của anh ta.

Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên trước sự lạnh nhạt của tôi, nhưng rồi nhanh chóng mỉm cười dỗ dành.

"Bé ngoan, đừng giận. Tuần sau chúng ta cưới rồi, anh hứa sau này sẽ dành nhiều thời gian cho em hơn."

Anh ta cúi xuống, định hôn lên trán tôi.

"Vâng, tuần sau... sẽ là một ngày rất đặc biệt." Tôi nói, giọng nói mang theo ý nghĩa sâu xa mà anh ta không thể nào hiểu được.

Tôi lùi lại một bước, tránh khỏi nụ hôn của anh ta.

"Em sao thế?" Anh ta nhíu mày.

Trong lòng tôi dâng lên một cảm giác ghê tởm. Tôi cố gắng nén nó xuống, nở một nụ cười gượng gạo.

"Không có gì, chỉ là em hơi mệt thôi."

Tạm biệt. Tạ Nghiêm Tuấn.

Lòng tôi thầm nói.

Tôi không phải là thánh mẫu, cũng không phải là người phụ nữ có thể chịu đựng sự phản bội hết lần này đến lần khác.

Tôi đã từng ngu ngốc tin vào tình yêu, tin vào lời thề non hẹn biển của anh ta. Nhưng hết lần này đến lần khác, anh ta chà đạp lên tình yêu và sự tin tưởng của tôi.

Tạ Nghiêm Tuấn chau mày nhìn tôi, có lẽ anh ta đã nhận ra sự khác thường trong cảm xúc của tôi.

Anh ta tưởng rằng tôi giận dỗi vì anh ta về muộn.

"Đừng giận nữa mà, anh có quà cho em đây."

Nói rồi, anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp gấm màu đỏ, mở ra trước mặt tôi. Bên trong là một chiếc áo dài cưới màu trắng được cắt may khá đơn giản.

"Xem này, áo dài cưới của em đây. Anh đã đặc biệt đặt may cho em đấy. Tuần sau em mặc nó, chắc chắn sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất."

Tôi nhìn chiếc áo dài, rồi lại nhìn nụ cười tự mãn trên môi anh ta. Lòng tôi lạnh lẽo.

Tôi nhớ lại bài đăng của Tạ Kiều Hạnh vào tuần trước.

Cô ta đã khoe một chiếc áo dài cưới màu đỏ lộng lẫy, được thêu tay tinh xảo với họa tiết phượng hoàng, và còn đặc biệt ghi chú: "Cảm ơn anh họ đã đặt may cho em chiếc áo dài này. Em rất thích. Chiếc màu trắng tặng kèm kia... thôi thì đành cho chị họ tương lai vậy."

Thì ra, tôi trong mắt anh ta, chỉ xứng đáng nhận lấy món đồ tặng kèm, món đồ thừa thãi.

Chiếc áo dài trắng tinh khôi này, trong mắt tôi giờ đây, lại trở nên chói mắt và đầy châm biếm.

"Anh... chỉ coi tôi là vậy thôi sao?" Tôi run run hỏi, giọng nói lạc đi.

Tôi có đáng bị đối xử như vậy không? Hay tình yêu năm năm của tôi, sự tận tụy của tôi, trong mắt anh ta vốn dĩ không đáng một xu?

Anh ta chọn chiếc áo dài phượng hoàng lộng lẫy nhất, đắt tiền nhất cho nhân tình. Còn tôi, người vợ sắp cưới danh chính ngôn thuận, lại chỉ nhận được một chiếc áo dài trắng đơn giản được tặng kèm.

Anh ta làm vậy, là có ý gì? Là đang sỉ nhục tôi sao?

Hay anh ta muốn nói với tôi rằng, trong lòng anh ta, Tạ Kiều Hạnh mới là "phượng hoàng", còn tôi chỉ là một con chim sẻ tầm thường?

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết