Tình yêu liều lĩnh của anh, cuộc đời tan vỡ của cô

Tình yêu liều lĩnh của anh, cuộc đời tan vỡ của cô

Gavin

5.0
Bình luận
108
Duyệt
22
Chương

Mười hai năm làm người tình bí mật của Vương Khánh Giang, tôi vừa là thư ký riêng, vừa là người bạn đồng hành ngoan ngoãn, giúp anh ta giải quyết vô số rắc rối. Ngày mối tình đầu của anh ta là Hoàng Bảo Châu trở về, anh ta thẳng thừng nói với tôi: "Tôi định sẽ theo đuổi lại cô ấy." Vì cô ta, anh ta dùng tôi làm mồi nhử cho kẻ bắt cóc, khiến tôi rơi từ tầng thượng xuống. Vì cô ta, anh ta bỏ mặc tôi trong thang máy đang rơi tự do. Thậm chí, anh ta còn bắt tôi phải nhận tội thay khi cô ta say rượu lái xe gây tai nạn. Đỉnh điểm là khi Hoàng Bảo Châu ghen tuông bắt cóc tôi, anh ta đã lao đến đỡ cho tôi một nhát dao chí mạng. Nhưng sự hy sinh đó không khiến tôi cảm động, chỉ khiến tôi thêm mệt mỏi với thứ tình yêu chiếm hữu và trẻ con của anh ta. Sợi dây xích cuối cùng trói buộc tôi - em trai tôi - cũng đã qua đời. Sau khi anh ta qua cơn nguy kịch, tôi bình thản nói với anh ta sự thật: "Mười hai năm qua, tôi ở bên anh chỉ vì tiền."

Chương 1

Mười hai năm làm người tình bí mật của Vương Khánh Giang, tôi vừa là thư ký riêng, vừa là người bạn đồng hành ngoan ngoãn, giúp anh ta giải quyết vô số rắc rối.

Ngày mối tình đầu của anh ta là Hoàng Bảo Châu trở về, anh ta thẳng thừng nói với tôi:

"Tôi định sẽ theo đuổi lại cô ấy."

Vì cô ta, anh ta dùng tôi làm mồi nhử cho kẻ bắt cóc, khiến tôi rơi từ tầng thượng xuống. Vì cô ta, anh ta bỏ mặc tôi trong thang máy đang rơi tự do. Thậm chí, anh ta còn bắt tôi phải nhận tội thay khi cô ta say rượu lái xe gây tai nạn.

Đỉnh điểm là khi Hoàng Bảo Châu ghen tuông bắt cóc tôi, anh ta đã lao đến đỡ cho tôi một nhát dao chí mạng.

Nhưng sự hy sinh đó không khiến tôi cảm động, chỉ khiến tôi thêm mệt mỏi với thứ tình yêu chiếm hữu và trẻ con của anh ta. Sợi dây xích cuối cùng trói buộc tôi - em trai tôi - cũng đã qua đời.

Sau khi anh ta qua cơn nguy kịch, tôi bình thản nói với anh ta sự thật:

"Mười hai năm qua, tôi ở bên anh chỉ vì tiền."

Chương 1

Lý Minh An POV:

Vào năm công ty của gia đình đứng trước nguy cơ phá sản, cha tôi, Lý Chế, đã dùng chi phí phẫu thuật tim của em trai để ép buộc tôi phải tiếp cận thiếu gia duy nhất của tập đoàn tài phiệt hàng đầu Việt Nam, Vương Khánh Giang.

Đó là khởi đầu của mười hai năm.

Mười hai năm làm một người bạn đồng hành ngoan ngoãn, một thư ký riêng tận tụy, và một người tình bí mật không thấy ánh sáng.

Tôi ở bên cạnh cậu ta, từ một thiếu niên ngông cuồng bướng bỉnh trở thành một người đàn ông trẻ tuổi nắm trong tay quyền lực thương trường.

Cậu ta nhỏ hơn tôi ba tuổi, sở hữu một gương mặt đẹp đến mức phi thực tế, với đôi mắt đào hoa luôn phảng phất nét lười biếng và kiêu ngạo. Cậu ta là mặt trời được vạn người tung hô, là đứa con cưng của trời.

Còn tôi, từ một cô gái kiên cường và thông minh, đã buộc phải chôn giấu bản thân, đeo lên một chiếc mặt nạ dịu dàng và phục tùng, trở thành cái bóng của cậu ta.

Mối quan hệ của chúng tôi phát triển từ một người bạn đồng hành đơn thuần, kẻ chuyên xử lý những rắc rối mà cậu thiếu gia gây ra, đến một người tình trên giường.

Đêm đó, cậu ta say rượu sau khi mối tình đầu của mình, Hoàng Bảo Châu, đi du học. Cậu ta gục trong lòng tôi, nỉ non tên cô ấy, rồi trong cơn mơ màng, đã chiếm lấy tôi.

Sáng hôm sau, cậu thiếu gia tỉnh dậy, nhìn tôi với ánh mắt phức tạp, rồi đưa cho tôi một tấm thẻ đen không giới hạn, nói rằng tôi có thể tùy ý sử dụng.

Từ đó, tôi chính thức trở thành người tình bí mật của cậu ta.

Phải, một người tình. Chứ không phải bạn gái.

Vị trí bạn gái duy nhất trong lòng Vương Khánh Giang, trước đây, bây giờ, và có lẽ cả sau này, chỉ có một mình Hoàng Bảo Châu.

Hôm nay là ngày Hoàng Bảo Châu trở về nước.

Tôi nhận được tin nhắn từ cậu ta vào lúc nửa đêm.

"Minh An, đến đây."

Giọng cậu ta qua điện thoại khàn đặc, mang theo men say quen thuộc.

Khi tôi đẩy cửa căn penthouse sang trọng của cậu ta bước vào, mùi rượu nồng nặc xộc thẳng vào mũi. Chai rượu trên bàn đã vơi đi một nửa, quần áo vứt lộn xộn trên sàn, còn chủ nhân của chúng thì đang vùi mình trong chăn trên chiếc giường lớn.

Tôi thở dài, quen thuộc đi thu dọn quần áo của cậu ta, treo chúng vào tủ. Sau đó, tôi vào phòng tắm lấy một chiếc khăn ấm, quay trở lại giường và nhẹ nhàng lau mặt cho cậu ta.

Vương Khánh Giang khẽ cựa quậy, đôi mắt lim dim mở ra một khe hẹp. Nhìn thấy tôi, cậu ta lười biếng vươn tay, kéo tôi vào lòng.

Hơi thở nóng rực phả vào tai tôi.

"Minh An..."

Cậu ta gọi tên tôi, một cách mơ màng, rồi lật người, đè tôi xuống dưới thân.

Nụ hôn mang theo mùi rượu mạnh mẽ rơi xuống, không cho tôi cơ hội phản kháng.

Cậu ta hôn rất cuồng nhiệt, gấp gáp, như thể đang tìm kiếm một sự giải tỏa. Bàn tay to lớn luồn vào trong áo tôi, thành thục cởi bỏ những chướng ngại vật.

Trong bóng tối, tôi nhắm mắt lại, cảm nhận cơ thể mình đang bị chiếm đoạt. Mỗi lần như vậy, cậu ta đều rất thô bạo, như thể chỉ có cách này mới có thể trút bỏ được những cảm xúc dồn nén trong lòng.

Không có sự dịu dàng, không có sự trân trọng.

Chỉ có sự chiếm hữu và thỏa mãn thuần túy.

Sau một trận mây mưa kịch liệt, Vương Khánh Giang nằm vật ra bên cạnh tôi, thở dốc.

Cậu ta ôm tôi vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu tôi, giọng nói đã tỉnh táo hơn một chút.

"Minh An."

"Ừm?" Tôi khẽ đáp.

"Bảo Châu về rồi."

Trái tim tôi khẽ thắt lại, nhưng giọng nói vẫn bình thản. "Tôi biết."

Tôi đã xem tin tức. Cô tiểu thư nhà họ Hoàng trở về nước, cả giới truyền thông đều rầm rộ đưa tin. Cô ấy vẫn xinh đẹp như vậy, trong sáng và yếu đuối như một nàng công chúa.

Không giống tôi.

"Tôi định sẽ theo đuổi lại cô ấy." Giọng Vương Khánh Giang vang lên bên tai tôi, rõ ràng và dứt khoát.

Tôi im lặng.

Đây là điều tôi đã biết trước. Trò chơi này, đã đến lúc phải kết thúc rồi.

"Minh An, cô vẫn luôn là người hiểu chuyện nhất." Cậu ta dường như cảm nhận được sự im lặng của tôi, giọng nói trở nên mềm mại hơn một chút, mang theo ý dỗ dành. "Cô biết tôi yêu cô ấy mà."

Phải, tôi biết. Cả thế giới này đều biết Vương Khánh Giang yêu Hoàng Bảo Châu.

Mười hai năm qua, mỗi lần cậu ta say, mỗi lần cậu ta gặp chuyện không vui, cái tên mà cậu ta gọi luôn là "Bảo Châu" .

Còn tôi, Lý Minh An, chỉ là một cái tên tiện lợi khi cậu ta cần một người ở bên, một cơ thể để giải tỏa.

Tôi khẽ đẩy cậu ta ra, ngồi dậy, nhặt quần áo trên sàn mặc vào. Tóc tai tôi rối bù, cơ thể đầy những dấu hôn xanh tím.

Thật thảm hại.

"Được rồi." Tôi nói, giọng bình tĩnh đến mức chính mình cũng ngạc nhiên.

Vương Khánh Giang cũng ngồi dậy, dựa vào đầu giường, đôi mắt đen láy nhìn tôi chằm chằm trong bóng tối.

"Cô không giận sao?"

Tôi quay lại nhìn cậu ta, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu. "Tôi lấy tư cách gì để giận?"

Cậu ta sững người.

"Vương thiếu gia, quan hệ của chúng ta ngay từ đầu đã là một giao dịch. Cậu cho tôi tiền, tôi cung cấp sự bầu bạn. Bây giờ, người trong lòng cậu đã về, giao dịch này đương nhiên phải kết thúc."

Tôi nói một cách rành mạch, rõ ràng. Mỗi một chữ, đều như một nhát dao tự đâm vào tim mình. Nhưng tôi không thể tỏ ra yếu đuối.

Đây là sự tự tôn cuối cùng của tôi.

"Minh An..." Cậu ta dường như muốn nói gì đó, nhưng lại thôi.

"Tôi sẽ dọn đi sớm nhất có thể." Tôi tiếp tục. "Những thứ cậu tặng tôi, tôi sẽ để lại hết."

Vương Khánh Giang nhíu mày. "Không cần. Cứ giữ lấy. Coi như là phí chia tay."

Cậu ta lại rút ra một tấm thẻ khác từ ví, đưa cho tôi. "Trong này có một khoản, đủ để cô sống thoải mái nửa đời sau."

Tôi nhìn tấm thẻ, không nhận lấy.

"Cảm ơn cậu, nhưng không cần đâu."

"Cầm lấy đi." Cậu ta nhét tấm thẻ vào tay tôi. "Những năm qua, cô cũng đã vất vả rồi."

Vất vả? Phải, rất vất vả. Vất vả che giấu tình cảm của mình, vất vả đóng vai một người tình hoàn hảo, vất vả chịu đựng sự sỉ nhục khi nhìn người đàn ông mình yêu thương nhớ nhung một người phụ nữ khác.

"Thế nào, cô vẫn muốn ở lại bên cạnh tôi sao?" Thấy tôi không nói gì, Vương Khánh Giang đột nhiên nghiêng người lại gần, giọng điệu có chút trêu chọc. "Làm người tình bí mật cũng được, chỉ là sẽ không công khai."

Tôi nhìn thẳng vào mắt cậu ta, đôi mắt đào hoa vẫn quyến rũ như ngày nào.

Nhưng tôi đã không còn là cô gái Lý Minh An của mười hai năm trước nữa.

"Không cần đâu, Vương thiếu gia." Tôi nhẹ nhàng nói. "Tôi mệt rồi."

Tôi muốn nói, chúng ta chấm dứt hoàn toàn đi. Từ nay về sau, đường ai nấy đi.

Nhưng tôi chưa kịp nói hết câu, điện thoại của cậu ta đột nhiên đổ chuông.

Là Hoàng Bảo Châu.

Vương Khánh Giang bắt máy gần như ngay lập tức, giọng điệu dịu dàng đến mức tôi chưa từng được nghe.

"Bảo Châu? Muộn thế này em còn chưa ngủ sao?... Cái gì? Em đang ở đâu?... Được, đừng sợ, anh đến ngay!"

Cậu ta cúp máy, vội vàng mặc quần áo, vẻ mặt lo lắng không thể che giấu.

Cậu ta thậm chí còn không nhìn tôi thêm một lần nào, vội vã lao ra khỏi cửa, chỉ để lại một câu.

"Tôi đi xem cô ấy thế nào. Cô cứ ngủ trước đi."

Cánh cửa đóng sầm lại.

Căn phòng rộng lớn lại chìm vào im lặng.

Tôi đứng đó một lúc lâu, rồi bắt đầu quen tay dọn dẹp đống lộn xộn trên giường và sàn nhà.

Dọn dẹp xong, tôi vào phòng tắm, nhìn mình trong gương.

Một khuôn mặt mệt mỏi, nhợt nhạt.

Tôi mở tủ đồ, bắt đầu thu dọn hành lý của mình.

Thật ra cũng không có gì nhiều. Quần áo, vài món đồ dùng cá nhân. Những món đồ trang sức, túi xách hàng hiệu mà cậu ta tặng, tôi đều để lại trong tủ.

Tôi không thuộc về nơi này. Những thứ này, cũng không thuộc về tôi.

Đúng lúc này, điện thoại của tôi reo lên.

Là cha tôi, Lý Chế.

"An An à, con đang ở đâu đấy?" Giọng ông ta ở đầu dây bên kia có vẻ rất vui mừng. "Cha nghe nói tập đoàn Vương thị vừa rót thêm một khoản vốn lớn cho công ty chúng ta. Có phải là công của con không? Con gái của cha giỏi quá!"

Tôi nghe giọng nói hân hoan của ông ta, trong lòng chỉ cảm thấy một sự mỉa mai đến cùng cực.

"Đó là lần cuối cùng." Tôi lạnh lùng nói.

"Cái gì?" Lý Chế dường như không hiểu. "Lần cuối cùng là sao?"

"Từ nay về sau, Vương Khánh Giang sẽ không giúp đỡ công ty nhà chúng ta nữa."

"Tại sao?" Giọng ông ta trở nên gay gắt. "Có phải con lại làm gì khiến cậu ấy không vui không? Lý Minh An, cha đã nói với con bao nhiêu lần rồi, phải biết điều một chút! Hạnh phúc của cả gia đình chúng ta đều trông chờ vào con đấy!"

"Hạnh phúc?" Tôi cười khẩy. "Cha có bao giờ quan tâm đến hạnh phúc của con không?"

"Mày... mày nói cái gì thế?" Lý Chế tức giận. "Nuôi mày lớn từng này, cho mày ăn học, bây giờ mày quay lại trách móc tao à? Đừng quên, em trai mày vẫn đang chờ tiền phẫu thuật đấy!"

À, phải rồi. Em trai tôi.

Cái cớ hoàn hảo mà ông ta đã dùng để trói buộc tôi suốt mười hai năm qua.

Nhưng bây giờ, nó không còn tác dụng nữa rồi.

"Cha à," tôi hít một hơi thật sâu, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ, "cha có biết không?"

"Biết cái gì?"

"Em trai mất rồi."

Đầu dây bên kia im bặt.

"Ca phẫu thuật tuần trước đã thất bại. Em ấy không qua được."

Tôi nói ra sự thật mà tôi đã giấu kín suốt một tuần qua. Cái chết của em trai, đối với tôi, không phải là bi thương, mà là một sự giải thoát.

Một sự giải thoát khỏi sự khống chế của người cha ích kỷ này.

"Từ bây giờ," tôi nói, giọng rành rọt, "con không còn nợ cha bất cứ thứ gì nữa. Đừng bao giờ gọi cho con nữa."

Tôi cúp máy, chặn số của ông ta, rồi tắt nguồn điện thoại.

Tôi kéo vali, bước ra khỏi căn penthouse mà không hề ngoảnh lại.

Bên ngoài, trời đang mưa. Những hạt mưa lạnh lẽo táp vào mặt tôi, nhưng tôi lại cảm thấy một sự tự do chưa từng có.

Mười hai năm, như một giấc mộng dài.

Bây giờ, mộng đã tỉnh.

Tôi nhớ lại lần đầu tiên gặp Vương Khánh Giang.

Năm đó, tôi hai mươi tuổi, là sinh viên năm hai trường Đại học Kinh tế Quốc dân. Cha tôi đã sắp đặt một màn kịch "anh hùng cứu mỹ nhân" hoàn hảo.

Tôi cố tình bị một đám côn đồ trêu ghẹo ở gần trường của cậu ta, và Vương Khánh Giang, lúc đó mới mười bảy tuổi, đã lao vào giải cứu tôi.

Cậu thiếu niên lúc đó, dù ngông cuồng, nhưng lại có một trái tim nghĩa hiệp. Cậu ta đánh nhau rất hăng, dù bản thân cũng bị thương không nhẹ.

Sau đó, tôi trở thành "người bạn đồng hành" của cậu ta, thực chất là một bảo mẫu cao cấp, giúp cậu ta giải quyết mọi rắc rối ở trường, làm bài tập về nhà, đối phó với các giáo viên.

Cậu ta rất ỷ lại vào tôi. Mỗi khi gặp chuyện, người đầu tiên cậu ta gọi luôn là tôi.

"Minh An, đến đây đi, tôi lại gây chuyện rồi."

"Minh An, bài tập này khó quá, cô làm giúp tôi đi."

"Minh An, tôi nhớ Bảo Châu quá..."

Phải, cậu ta luôn nhớ Hoàng Bảo Châu. Cô ấy là thanh mai trúc mã, là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta.

Khi Hoàng Bảo Châu quyết định đi du học, cậu ta đã khóc như một đứa trẻ. Đêm đó, cậu ta uống rất nhiều rượu, rồi trong cơn say, đã phạm sai lầm với tôi.

Một sai lầm đã kéo dài suốt mười năm.

Sáng hôm sau, cậu ta tỉnh dậy, nhìn tôi với ánh mắt bối rối và tội lỗi.

"Minh An, xin lỗi... tôi..."

Tôi đã mỉm cười, nói rằng không sao.

Sau đó, cậu ta đưa cho tôi tấm thẻ đen.

Và tôi, từ một người bạn đồng hành, đã trở thành một người tình.

Người ngoài nhìn vào, có lẽ sẽ ghen tị với tôi. Được thiếu gia Vương thị bao nuôi, sống trong nhung lụa, muốn gì được nấy.

Họ gọi tôi là con chim hoàng yến được nhốt trong lồng son.

Nhưng họ không biết, mỗi ngày đối với tôi đều là một sự dày vò.

Nhìn người đàn ông mình yêu nhớ nhung một người phụ nữ khác. Nhìn cậu ta vì một tin nhắn của cô ấy mà bỏ lại tôi giữa đêm khuya. Nhìn cậu ta mua những món quà đắt tiền nhất, chỉ để làm cô ấy vui lòng.

Nó còn đau hơn cả địa ngục.

Giờ đây, em trai tôi đã mất.

Sợi dây xích cuối cùng trói buộc tôi đã đứt.

Cậu ấy đã dùng cái chết của mình để trả lại tự do cho tôi.

Tôi bước vào màn mưa, cảm thấy một sự nhẹ nhõm đến lạ.

Vương Khánh Giang, tạm biệt.

Lý Chế, vĩnh biệt.

Từ bây giờ, tôi sẽ sống cho chính mình.

Ngày hôm sau, tôi đến tập đoàn Vương thị, nộp đơn xin nghỉ việc.

Trưởng phòng nhân sự nhìn tôi kinh ngạc. "Thư ký Lý, cô... cô chắc chứ? Tổng giám đốc sẽ không đồng ý đâu."

Mọi người trong công ty đều biết tôi là người của Vương Khánh Giang. Không có tôi, cậu ta gần như không thể xử lý được công việc.

Tôi mỉm cười. "Không ai là không thể thay thế. Cứ trình đơn lên cho anh ấy đi."

Tôi biết lúc này, cậu ta đang bận bịu với mối tình đầu của mình, sẽ không có thời gian để ý đến một lá đơn xin nghỉ việc nhỏ nhoi.

"Nhưng..."

"Cứ làm theo quy trình thôi. Nếu có vấn đề gì, cứ nói là tôi yêu cầu."

Tôi nói xong, quay người rời đi.

Đúng như tôi dự đoán, chỉ nửa ngày sau, đơn xin nghỉ việc của tôi đã được phê duyệt.

Vương Khánh Giang thậm chí còn không thèm nhìn xem người xin nghỉ việc là ai, đã tiện tay ký vào.

Trong mắt cậu ta, tôi có lẽ còn không quan trọng bằng một tập tài liệu.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Vài tuần trước đám cưới, vị hôn phu quên mỗi mình tôi

Khác

5.0

Đám cưới của tôi và Gia Khang chỉ còn vài tuần nữa. Sau bảy năm, tôi đã tin chắc vào một tương lai hoàn hảo của chúng tôi. Thế rồi, Gia Khang vin vào cớ "mất trí nhớ chọn lọc" sau một chấn thương ở đầu, và chỉ quên đi duy nhất mình tôi. Tôi đã cố gắng giúp anh nhớ lại, cho đến khi tôi tình cờ nghe được cuộc gọi video của anh. "Đúng là một nước cờ thiên tài," anh ta khoe khoang với bạn bè. Cơn mất trí nhớ của anh ta chỉ là một "tấm vé ngoại tình" giả tạo để theo đuổi cô hot girl mạng Khả Hân trước đám cưới của chúng tôi. Trái tim tan nát, tôi giả vờ tin tưởng. Tôi chịu đựng những màn tán tỉnh công khai của anh ta với Khả Hân và những bức ảnh tự sướng đầy khiêu khích của họ. Anh ta chế giễu nỗi thống khổ của tôi, ưu tiên cho ca cấp cứu giả của Khả Hân. Sau một tai nạn do anh ta gây ra, anh ta bỏ mặc tôi bị thương, chọn đưa Khả Hân đến bệnh viện trước. Anh ta thậm chí còn cố gắng cắt đứt tài chính của tôi. Sao vị hôn phu của tôi có thể là một con quái vật tàn nhẫn, tính toán đến thế? Sự phản bội của anh ta đã đầu độc mọi ký ức. Tôi cảm thấy mình như một con ngốc vì đã tin vào sự tàn độc vô biên đó. Sự trơ tráo của anh ta khiến tôi choáng váng. Nhưng tôi sẽ không trở thành nạn nhân của anh ta. Thay vì gục ngã, một kế hoạch lạnh lùng đã hình thành. Tôi sẽ lột bỏ danh tính của mình, trở thành Phương Vy. Tôi sẽ biến mất, bỏ lại anh ta, quá khứ của tôi, và chiếc nhẫn đính hôn của anh ta mãi mãi, để giành lấy tự do cho mình.

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Anh chiếm hữu, cô trốn thoát

Xã Hội Đen

5.0

Tôi từng là vợ của Trần Hoàng Bách, kẻ đứng đầu Hội Hoàng Trần. Suốt nhiều năm, tôi là người bạn đời hoàn hảo, giúp anh ta từ một tay chân non trẻ leo lên vị trí ông trùm không ai dám tranh cãi. Tôi đã tin rằng anh ta chính là người đàn ông từng cứu mạng tôi và hứa sẽ bảo vệ tôi mãi mãi. Ảo tưởng đó tan vỡ khi tôi tình cờ nghe được anh ta hứa hẹn sự bảo vệ y hệt như vậy với một nữ sinh viên mỹ thuật mà anh ta đang qua lại. Khi tôi chất vấn, anh ta gọi tôi là đồ bẩn thỉu và phiền phức. Khi tôi đòi ly hôn, anh ta dùng mảnh vỡ thủy tinh rạch một đường trên má tôi và gầm lên rằng tôi thuộc về anh ta. Anh ta công khai trao quỹ từ thiện của tôi và chiếc vòng cổ vốn dành cho tôi cho nhân tình, tuyên bố cô ta là "tình yêu duy nhất" trước toàn bộ thành phố. Sự phản bội tột cùng ập đến khi cả hai chúng tôi bị bắt cóc. Bọn bắt cóc kề dao vào cổ mỗi người. Chúng bắt anh ta phải chọn. Anh ta nhìn tôi, người vợ của mình. Rồi nói: "Tôi chọn cô ấy." Anh ta bỏ mặc tôi bị hành hạ và giết chết, rồi cùng tình mới quay lưng bước đi không một lần ngoảnh lại. Nhưng tôi đã không chết. Một người trung thành cũ của gia đình đã cứu tôi. Tôi giả chết, trốn khỏi đất nước và xây dựng một cuộc đời mới từ đống tro tàn của quá khứ. Cuối cùng tôi cũng được tự do. Cho đến đêm nay, khi anh ta bước vào nhà hàng của tôi, một bóng ma từ cuộc đời mà tôi đã chôn vùi. Anh ta đã tìm thấy tôi. Và anh ta muốn tôi quay lại.

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Đám cưới của tôi, không phải anh

Đám cưới của tôi, không phải anh

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Năm năm trước, tôi đã cứu mạng vị hôn phu của mình trên một ngọn núi ở Sa Pa. Cú ngã đó để lại cho tôi một tổn thương thị giác vĩnh viễn - một lời nhắc nhở lấp lánh, không ngừng nghỉ về cái ngày tôi đã chọn anh thay vì đôi mắt hoàn hảo của chính mình. Anh ta trả ơn tôi bằng cách bí mật đổi địa điểm tổ chức đám cưới của chúng tôi từ Sa Pa đến Nha Trang, chỉ vì cô bạn thân nhất của anh ta, Ái My, phàn nàn rằng ở đó quá lạnh. Tôi đã tình cờ nghe được anh ta gọi sự hy sinh của tôi là "thứ sến sẩm vớ vẩn" và tận mắt chứng kiến anh ta mua cho cô ta một chiếc váy trị giá hơn một tỷ đồng trong khi lại nhăn nhó với chiếc váy của tôi. Vào ngày cưới, anh ta bỏ mặc tôi đứng chờ ở lễ đường để vội vã đến bên Ái My vì một "cơn hoảng loạn" xuất hiện đúng lúc. Anh ta quá chắc chắn rằng tôi sẽ tha thứ cho anh ta. Luôn luôn là như vậy. Anh ta không xem sự hy sinh của tôi là một món quà, mà là một bản hợp đồng đảm bảo cho sự phục tùng của tôi. Vì vậy, khi cuối cùng anh ta cũng gọi đến địa điểm tổ chức tiệc cưới trống không ở Nha Trang, tôi đã để anh ta nghe thấy tiếng gió núi và tiếng chuông nhà thờ trước khi tôi lên tiếng. "Đám cưới của em sắp bắt đầu rồi," tôi nói với anh ta. "Nhưng không phải là với anh."

Sách tương tự

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Anh điên đảo vì cô? Lệ tổng ngược khóc cả nhà

Seraphina
5.0

Nguyễn Kiều yêu đơn phương Lục Dụ Thâm nhiều năm, nhưng cuối cùng lại bị anh ta lấy đi mọi thứ của mẹ cô. Ba năm hôn nhân, trong mắt anh chỉ có bạch nguyệt quang anh ta luôn nhớ thương. Khi bị người chồng tệ bạc vứt bỏ, chính Lệ Bạc Thần đã cứu mạng cô. Năm ấy, cô vì người chồng cũ tệ bạc, đã từng hãm hại Lệ Bạc Thần một cách tàn nhẫn. Nhưng cô không ngờ, ba năm sau gặp lại, anh lại phải ngồi xe lăn. Lần này, cô không còn mù quáng vì tình yêu nữa. Nhìn người đàn ông thông minh trước mặt, cô nói: "Lệ tổng, tôi sẽ chữa chân cho anh, đổi lại anh giúp tôi trả thù, anh có đồng ý không?" Lệ Bạc Thần cười lạnh: "Với bộ dạng hiện tại của cô, tôi dựa vào đâu mà tin cô?" Một thỏa thuận hợp tác vì lợi ích đã gắn chặt hai người với nhau. Nhưng điều kỳ lạ là, người đàn ông này dường như chỉ để ý đến cô. Trái tim tưởng đã nguội lạnh của cô lại một lần nữa biết rung động... Sau này, anh ghì chặt cô bên mình, dịu dàng hỏi: "Em là bác sĩ nổi tiếng, là hacker siêu đẳng, sát thủ, nghệ sĩ piano... vợ à, rốt cuộc em còn bao nhiêu bí mật nữa mà anh chưa biết?" Người chồng cũ tệ bạc cũng tìm đến níu kéo: "Nguyễn Kiều, rõ ràng em là vợ của anh! Sao em có thể lấy người khác? Em trở về đi, anh quỳ xin em, có được không?"

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết