Cơ hội thứ hai cho mãi mãi

Cơ hội thứ hai cho mãi mãi

Gavin

5.0
Bình luận
51
Duyệt
24
Chương

Vào đêm sinh nhật lần thứ hai mươi hai, người đàn ông tôi đã yêu suốt mười năm, cũng là người giám hộ của tôi, đã tổ chức một bữa tiệc đính hôn. Nhưng cô dâu không phải là tôi. Cùng lúc đó, tôi nhận được bản án tử hình - ung thư máu giai đoạn cuối. Tình yêu của tôi bị anh gọi là "bệnh hoạn, loạn luân". Chiếc nhẫn "Vĩnh Hằng" do chính tay tôi thiết kế lại được anh đeo cho vị hôn thê của mình. Cô ta không chỉ sỉ nhục cha mẹ đã khuất của tôi, mà còn dàn dựng một màn kịch hoàn hảo, khiến anh tin rằng tôi giả bệnh để níu kéo. Anh nhốt tôi lại, bắt tôi phải cúi đầu xin lỗi kẻ đã chà đạp lên nỗi đau của mình. Thậm chí, anh còn thất hứa bữa tối sinh nhật cuối cùng của tôi để đi "hưởng tuần trăng mật" với cô ta. Hoàn toàn tuyệt vọng, tôi chọn cách đông lạnh cơ thể, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng dưới đáy biển sâu. Nhưng tôi không ngờ rằng, năm mươi năm sau, người cùng tôi tỉnh lại trong thế giới tương lai, lại chính là anh.

Chương 1

Vào đêm sinh nhật lần thứ hai mươi hai, người đàn ông tôi đã yêu suốt mười năm, cũng là người giám hộ của tôi, đã tổ chức một bữa tiệc đính hôn.

Nhưng cô dâu không phải là tôi. Cùng lúc đó, tôi nhận được bản án tử hình - ung thư máu giai đoạn cuối.

Tình yêu của tôi bị anh gọi là "bệnh hoạn, loạn luân". Chiếc nhẫn "Vĩnh Hằng" do chính tay tôi thiết kế lại được anh đeo cho vị hôn thê của mình.

Cô ta không chỉ sỉ nhục cha mẹ đã khuất của tôi, mà còn dàn dựng một màn kịch hoàn hảo, khiến anh tin rằng tôi giả bệnh để níu kéo.

Anh nhốt tôi lại, bắt tôi phải cúi đầu xin lỗi kẻ đã chà đạp lên nỗi đau của mình.

Thậm chí, anh còn thất hứa bữa tối sinh nhật cuối cùng của tôi để đi "hưởng tuần trăng mật" với cô ta.

Hoàn toàn tuyệt vọng, tôi chọn cách đông lạnh cơ thể, chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng dưới đáy biển sâu. Nhưng tôi không ngờ rằng, năm mươi năm sau, người cùng tôi tỉnh lại trong thế giới tương lai, lại chính là anh.

Chương 1

Lã Ánh Phương POV:

Vào đêm sinh nhật lần thứ hai mươi hai của tôi, người đàn ông tôi đã yêu suốt mười năm đã tổ chức một bữa tiệc đính hôn xa hoa nhất thành phố - cho một người phụ nữ khác.

Căn biệt thự rộng lớn, nơi từng là tổ ấm của tôi, đêm nay lại lạnh lẽo như một hầm băng. Tôi ngồi co ro trên chiếc ghế sofa da mềm mại, nhưng sự mềm mại ấy không thể xua tan đi cái lạnh buốt đang thấm vào tận xương tủy. Ánh đèn pha lê trên trần nhà rọi xuống, tạo ra những vệt sáng lấp lánh trên sàn đá cẩm thạch, nhưng trong mắt tôi, chúng chỉ là những mảnh vỡ lạnh lẽo, phản chiếu sự trống rỗng trong tâm hồn.

Mọi thứ trong căn nhà này đều do một tay anh lựa chọn, từ chiếc rèm cửa màu xám tro cho đến bình hoa pha lê trên bàn. Anh luôn có gu thẩm mỹ rất cao, nhưng hôm nay, sự tinh tế ấy lại trở thành một sự tra tấn. Mỗi một vật dụng đều như đang nhắc nhở tôi về sự tồn tại của anh, về sự quan tâm mà anh đã từng dành cho tôi, và về việc tất cả những điều đó giờ đây không còn thuộc về tôi nữa.

Cánh cửa chính đột ngột mở ra, cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của tôi.

Việt Nguyên Hãn bước vào, mang theo hơi lạnh của màn đêm và mùi rượu thoang thoảng. Anh cao lớn, vững chãi, bộ vest may đo vừa vặn tôn lên bờ vai rộng và khí chất thành đạt của một doanh nhân. Gương mặt anh góc cạnh, điển trai, nhưng đôi mắt sâu thẳm lại luôn ẩn chứa một sự xa cách lạnh lùng.

Đôi mắt ấy lướt qua tôi, không một chút gợn sóng, như thể tôi chỉ là một món đồ nội thất vô tri.

"Sao giờ này còn chưa ngủ?" Giọng anh trầm thấp, nhưng lại mang theo sự lạnh nhạt như băng.

Tôi siết chặt hai tay, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay để ngăn mình không run rẩy. "Em đang đợi chú."

Anh khẽ nhíu mày, sự thiếu kiên nhẫn hiện rõ trên gương mặt. "Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Đừng đợi tôi."

Sự lạnh lùng trong lời nói của anh như một dòng nước đá dội thẳng vào tim tôi. Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không vỡ vụn. "Hôm nay... là sinh nhật em."

Tôi nói rất nhỏ, như một lời thì thầm, một lời cầu xin sự chú ý. Tôi đã hy vọng, dù chỉ là một chút, rằng anh sẽ nhớ. Rằng anh sẽ nói một câu "Chúc mừng sinh nhật".

Nhưng không.

Việt Nguyên Hãn dừng lại, đôi mắt anh nhìn tôi chằm chằm, và trong một khoảnh khắc, tôi đã ảo tưởng rằng mình nhìn thấy một tia phức tạp trong đó. Nhưng ảo tưởng nhanh chóng tan biến.

"Lã Ánh Phương," anh gọi cả họ lẫn tên tôi, một dấu hiệu của sự nghiêm túc và tức giận. "Em hai mươi hai tuổi rồi, không còn là đứa trẻ nữa. Đừng dùng những lý do ngây thơ này để gây sự chú ý với tôi."

Anh bước đến gần, cái bóng cao lớn của anh bao trùm lấy tôi, mang theo một áp lực vô hình khiến tôi khó thở.

"Tình cảm của em dành cho tôi," anh nói, mỗi chữ mỗi câu đều như một nhát dao sắc lẹm, "là sai trái, là bệnh hoạn. Tôi là người giám hộ của em, là bạn thân của cha em. Em hiểu không? Giữa chúng ta không bao giờ có khả năng nào khác ngoài mối quan hệ chú cháu."

Trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Bệnh hoạn? Tình yêu của tôi, thứ tình cảm trong sáng và mãnh liệt mà tôi đã nâng niu suốt mười năm, trong mắt anh lại là thứ bệnh hoạn?

Tôi nhớ lại những ngày tháng ấm áp đã qua. Mười năm trước, sau thảm kịch cướp đi cha mẹ tôi, chính anh là người đã kéo tôi ra khỏi bóng tối. Anh đã ôm tôi vào lòng, hứa sẽ chăm sóc tôi, bảo bọc tôi. Anh đã cho tôi một mái nhà, một gia đình mới. Anh là mặt trời duy nhất trong thế giới u tối của tôi.

Nhưng mặt trời đó, giờ đây lại đang thiêu đốt tôi bằng sự tàn nhẫn.

"Hãy tỉnh táo lại đi, Ánh Phương. Hãy sống cuộc sống của mình, tìm một người đàn ông phù hợp với em." Anh nói, giọng điệu như đang ban phát một sự thương hại. "Đừng lãng phí thời gian vào một thứ tình cảm vô vọng."

Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên. Là một dãy số lạ. Tôi vô thức bắt máy, giọng nói ở đầu dây bên kia xa lạ nhưng lại mang đến một thông điệp quen thuộc đến đáng sợ.

"Cô Lã Ánh Phương phải không ạ? Chúng tôi là bệnh viện X. Kết quả xét nghiệm của cô đã có..."

Tôi không cần nghe hết câu. Tôi đã biết kết quả. Bệnh ung thư máu giai đoạn cuối. Bản án tử hình đã được tuyên.

Tôi cúp máy, sự bình tĩnh của bản thân khiến chính tôi cũng phải kinh ngạc. Có lẽ khi một người đã rơi xuống đáy của sự tuyệt vọng, họ sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.

"Ai gọi vậy?" Việt Nguyên Hãn hỏi, sự quan tâm thoáng qua trong giọng nói của anh có lẽ chỉ là một thói quen.

"Không có gì quan trọng ạ." Tôi trả lời, giọng nói đều đều. "Chỉ là một chương trình thực nghiệm y học mà em đăng ký tham gia thôi."

Đó không hoàn toàn là một lời nói dối. Tôi thực sự đã đăng ký tham gia một chương trình đông lạnh cơ thể dành cho những bệnh nhân nan y, với hy vọng mong manh rằng một ngày nào đó trong tương lai, y học sẽ có cách chữa trị. Đó là lối thoát duy nhất mà tôi có thể nghĩ ra.

Anh không hỏi thêm nữa, sự quan tâm ít ỏi đó đã nhanh chóng biến mất. Anh quay người, chuẩn bị rời đi.

Nhưng rồi, một tấm ảnh từ trong túi áo vest của anh rơi ra, nhẹ nhàng đáp xuống tấm thảm ngay trước mặt tôi.

Đó là một bức ảnh chụp Việt Nguyên Hãn và một cô gái xinh đẹp, quyến rũ. Cô ấy tên là Tôn Thúy Anh, một người mẫu ảnh đang nổi. Họ đứng cạnh nhau, nụ cười của anh rạng rỡ và ấm áp, một nụ cười mà tôi đã rất lâu rồi không còn được thấy.

Và trên ngón áp út của Tôn Thúy Anh, một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh đang tỏa sáng rực rỡ.

Đó là chiếc nhẫn mà tôi đã tự tay thiết kế.

Nó là đồ án tốt nghiệp của tôi. Tôi đã đặt tên cho nó là "Vĩnh Hằng", với tất cả tình yêu và hy vọng của một cô gái trẻ. Tôi đã lấy hết can đảm đưa bản thiết kế cho anh xem, hy vọng anh có thể hiểu được ẩn ý của tôi.

Ngày hôm đó, anh chỉ lạnh lùng nói: "Thiết kế này quá khoa trương, không có tính ứng dụng. Em nên đổi một hướng khác thực tế hơn."

Vậy mà giờ đây, "thiết kế khoa trương" đó lại đang nằm trên tay người phụ nữ khác, như một lời chế nhạo cho tình yêu đơn phương ngu ngốc của tôi.

"Đẹp không?" Giọng nói của Việt Nguyên Hãn vang lên, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ đau đớn. Anh đã nhặt bức ảnh lên, nhưng ánh mắt lại nhìn tôi, mang theo một sự khiêu khích rõ ràng. "Tôi và Thúy Anh sẽ đính hôn."

Cổ họng tôi khô khốc, tôi không thể thốt ra bất kỳ lời nào.

"Lễ đính hôn sẽ được tổ chức vào ngày mười hai tháng mười hai." Anh nói thêm, như thể đang đóng chiếc đinh cuối cùng vào cỗ quan tài của tôi.

Ngày mười hai tháng mười hai.

Là sinh nhật của tôi.

Tiếp tục đọc

Các tác phẩm khác của Gavin

Thêm nhiều động thái
Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Lời Hứa Của Chàng, Ngục Tù Của Nàng

Khác

5.0

Ngày tôi được thả tự do, vị hôn phu của tôi, Trần Phong, đã đợi sẵn ở ngoài, hứa hẹn rằng cuộc sống của chúng tôi cuối cùng cũng sẽ bắt đầu. Bảy năm trước, anh ta và bố mẹ tôi đã van xin tôi nhận tội thay cho đứa em gái nuôi, Khả Vy. Nó đã say rượu lái xe, đâm phải người rồi bỏ trốn khỏi hiện trường. Họ nói Khả Vy quá mong manh yếu đuối, không thể chịu đựng được cuộc sống trong tù. Họ gọi bản án bảy năm của tôi là một sự hy sinh nhỏ nhoi. Nhưng ngay khi chúng tôi vừa về đến biệt thự của gia đình, điện thoại của Trần Phong reo lên. Khả Vy lại "lên cơn", và anh ta bỏ mặc tôi đứng một mình giữa đại sảnh lộng lẫy để vội vã chạy đến bên nó. Sau đó, người quản gia thông báo rằng tôi phải ở trong căn phòng kho bụi bặm trên tầng ba. Lệnh của bố mẹ tôi. Họ không muốn tôi làm Khả Vy buồn khi nó trở về. Luôn luôn là Khả Vy. Nó là lý do họ lấy đi quỹ học bổng đại học của tôi, và cũng là lý do tôi mất đi bảy năm cuộc đời. Tôi là con gái ruột của họ, nhưng tôi chỉ là một công cụ để lợi dụng rồi vứt bỏ. Đêm đó, một mình trong căn phòng chật chội, chiếc điện thoại rẻ tiền mà một nữ quản giáo tốt bụng đã cho tôi rung lên với một email. Đó là một lời mời làm việc cho một vị trí tuyệt mật mà tôi đã ứng tuyển tám năm trước. Công việc đi kèm với một thân phận mới và gói hỗ trợ di dời ngay lập tức. Một lối thoát. Tôi run rẩy gõ câu trả lời. "Tôi đồng ý."

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Cái giá của cô tình nhân mười chín tuổi của anh ta

Tình Cảm Lãng Mạn

5.0

Chồng tôi, Hoàng Bách, là tay chơi khét tiếng nhất Sài Gòn, nổi danh với những cuộc tình chóng vánh theo mùa cùng các cô gái mười chín tuổi. Suốt năm năm, tôi đã tin rằng mình là ngoại lệ, là người cuối cùng đã thuần hóa được anh. Ảo tưởng đó vỡ tan tành khi ba tôi cần ghép tủy xương. Người hiến tặng hoàn hảo là một cô gái mười chín tuổi tên Trà My. Vào ngày phẫu thuật, ba tôi đã qua đời vì Hoàng Bách chọn ở trên giường cùng cô ta, thay vì đưa cô ta đến bệnh viện. Sự phản bội của anh không dừng lại ở đó. Khi thang máy rơi tự do, anh kéo cô ta ra trước và bỏ mặc tôi rơi xuống. Khi đèn chùm đổ sập, anh dùng thân mình che chắn cho cô ta và bước qua người tôi đang nằm trong vũng máu. Anh thậm chí còn trộm món quà cuối cùng mà người ba đã khuất để lại cho tôi và tặng nó cho cô ta. Xuyên suốt tất cả, anh gọi tôi là đồ ích kỷ và vô ơn, hoàn toàn không biết rằng ba tôi đã không còn nữa. Vì vậy, tôi lặng lẽ ký vào đơn ly hôn và biến mất. Ngày tôi rời đi, anh nhắn tin cho tôi. "Tin tốt đây, anh tìm được người hiến tủy khác cho ba em rồi. Chúng ta đi sắp xếp lịch phẫu thuật thôi."

Sách tương tự

Chương
Đọc ngay
Tải tiểu thuyết