Login to MoboReader
icon 0
icon TOP UP
rightIcon
icon Reading History
rightIcon
icon Log out
rightIcon
icon Get the APP
rightIcon
Devil's Child

Devil's Child

TRUNG TINH DO

5.0
Comment(s)
View
1
Chapters

Updates

Chapter 1 Bloody

UpdateTiết trời vào xuân, lòng xôn xao đến lạ! Có phải chăng khi muôn hoa đua nở, cây cối đâm chồi, vạn vật hấp dẫn. Điều đó đã khiến trong tôi trỗi dậy một niềm hân hoan khó tả, tràn đầy nhựa sống!

Tôi là Hồng Nhung, một đoá hoa đã chảy qua hai mươi ba mùa xuân xanh như thế.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến tết ta rồi, thế nên hôm nay tôi sẽ cùng các đồng nghiệp của mình tổ chức một buổi liên hoan cuối năm trước khi nghỉ tết.

Mà không biết đã bao nhiêu lần liên hoan như thế rồi nhỉ? Tụ họp lại cùng một địa điểm, ăn uống và ca hát. Nói thật tôi đã hát bài 'đắp mộ cuộc tình' suốt năm lần liên hoan rồi đấy. Chỉ vì con bạn đồng nghiệp lỡ khen tôi hát bài đấy nghe hay.

Ôi! Dù rằng cũng vui đấy nhưng mà mãi một kiểu như thế thì nhàm chán biết bao!

Cuối cùng chúng tôi đã lên một kế hoạch hết sức táo bạo, nó chưa từng có tiền lệ trong cuộc đời làm nhân viên văn phòng của tôi.

Tôi sẽ không nói cho các bạn biết là hôm nay chúng tôi sẽ đi cắm trại đâu, lại còn ở qua đêm nữa chứ!

Có lẽ giờ này mọi người cũng sắp đến nhà để đón tôi rồi.

"Ting... Ting... Ting..." Tiếng còi xe inh ỏi vang lên trước cổng nhà tôi.

"Hồng Nhung... Hồng Nhung..."

Chưa nhìn thấy người chứ đã nghe thấy tiếng rồi, lại còn kéo dài chữ Nhung. Giọng nói chanh chua và phong cách đó đích thị là của Thảo Mai, con bạn thân nối khố của tôi. Chúng tôi thậm chí còn học chung cả mẫu giáo, ba cấp học đường và mãi đến khi ra trường đi làm rồi mà nó cũng không buông tha cho tôi.

"Ra mở cửa đi Hồng Nhung..."

Nhìn qua ô cửa sổ, con bạn thân của tôi nhảy xuống từ chiếc xe du lịch một cách gọn hơ. Thảo Mai tiến đến trước cổng nhà tôi đứng hiên ngang, hai tay chống ngang hông chờ tôi mở cửa.

Không để nó chờ lâu, tôi lật đật chạy ra mở cửa cổng. Con Mi Lu nhà tôi đang lim dim nằm ngủ, nghe thấy tiếng bước chân của tôi liền bật dậy vẫy đuôi hí hửng chạy theo.

"Kẹt... Kẹt..." tôi vội vàng mở cổng.

"Gâu... Gâu..." Con Mi Lu thấy có khách cũng sủa vang, nó chạy qua chạy lại kiểu như vui mừng lắm vậy. Mà cũng đúng, quanh năm trừ mấy dịp lễ ra thì làm gì có ai đến nhà chơi.

"Này này đừng có lại gần tao nhé Mi Lu.

"Dấu răng của mày vẫn còn in trên chân tao đấy!" Thảo Mai thốt lên rồi vội né sang một bên tránh xa con Mi Lu. Có lẽ bạn tôi vẫn còn ám ảnh chuyện lúc trước riết thành thói quen mất rồi.

"Chuẩn bị xong chưa Hồng Nhung?" Một chị trung niên xinh đẹp bước ra từ trong xe du lịch hỏi tôi, đó là chị Cúc xếp của tôi.

"Dạ xong rồi chị!" Tôi vừa cười vừa trả lời.

"Vậy là bây giờ chỉ còn thiếu bé Đào nữa là đủ một vườn hoa di động rồi!" Đó là chú Tài, chú Tài hôm nay sẽ cầm tài đưa chúng tôi đến địa điểm cắm trại.

"Cháu chào chú, bé Đào đang đi qua ạ, cháu vừa gọi cho nó xong." Tôi đáp lời chú Tài.

"Phú Hào không tham gia cùng mọi người hả chị Cúc?" Tôi hỏi.

"Ơ! Đồng nghiệp của mình cũng đông mà, sao chỉ hỏi đúng cái tên đấy vậy nhỉ?" Chị Cúc trả lời và nhìn tôi rồi cười.

"Mình đây!" Phú Hào bên trong xe nói vọng ra.

"Ha ha ha, đỏ mặt rồi kìa..."

Bé Đào từ đằng xa bước đến, tay xách nách mang vậy mà vẫn còn hơi sức để buông lời trêu chọc tôi. Một cảm giác xấu hổ vô cùng trước những ánh nhìn chằm chằm của mọi người.

"Biết thế đã không hỏi rồi, giờ không biết trốn đi đâu!" Tôi thầm nghĩ trong đầu.

Tôi và Hào đang quen nhau, cái tình cảm mà đại thi hào Nguyễn Du từng nhắc đến 'tình trong như đã, mặt ngoài còn e.'

"OK, tất cả đã đông đủ cả rồi, bây giờ chúng ta khởi hành thôi." Chú Tài lên tiếng nói.

Tôi vội vã vào nhà lấy chiếc ba lô đựng các vật dụng cần thiết đã chuẩn bị từ trước. Mọi người đã lên trên xe và an vị chỗ ngồi, tôi liền khoá cửa cổng lại một cách cẩn thận rồi tiến về phía chiếc xe du lịch.

"Gâu... Gâu..." Con Mi Lu nhà tôi sủa vang lên, dường như nó sợ tôi bỏ nó ở lại, liền ba chân bốn cẳng chạy vù một phát nhảy lên xe.

"Cạch cạch..."

Tôi kéo thật mạnh cánh cửa xe lại, mọi người tham gia đông hơn tôi tưởng. Nhóm tầm chục người ai nấy đều cười tươi như hoa giơ tay chào tôi. Tiếng động cơ nổ vang rền giòn tan, vậy là cuộc hành trình rong chơi chính thức được bắt đầu.

Chiếc xe du lịch chạy bon bon trên đường, tôi không biết đã chạy được bao lâu vì mãi ngắm cảnh qua ô cửa kính.

"Mẹ ơi, đó là nhà gì mà xây san sát nhau vậy?" Giọng của một bé gái trong trẻo vang lên phía sau lưng tôi.

"Ồ, bé Khả Hân đấy hả, nãy giờ cô không để ý luôn!" Tôi quay lưng lại nhìn phía sau và bất ngờ khi thấy bé Hân cũng đi theo mẹ Cúc. Nhìn theo hướng cánh tay mà bé Khả Hân chỉ tôi vội lướt qua xem đó là gì. Tôi thật sự giật mình và không biết phải trả lời sao cho một đứa trẻ năm tuổi hiểu.

Đó là một khu nghĩa địa hoang lạnh, cỏ cây mọc đầy, có vẻ do không có ai trông nom. Những ngôi mộ cổ nằm cạnh nhau và đã bị dấu vết thời gian làm cho nứt nẻ, rêu phong bám đầy một màu xanh nâu. Bóng chiều tịch mịch chiếu xuống một màu thê lương, làm cho khu nghĩa địa vắng vẻ lại càng thêm u ám.

"Bé Hân ngoan nhé, đường còn xa nên hãy ngủ một giấc thật ngon đi nhé!" Tôi cười nói với bé, có lẽ là để cho bé quên đi câu hỏi vừa rồi.

"Dạ." Bé Hân lễ phép trả lời rồi nằm ngoan ngoãn trong vòng tay của chị Cúc.

"Đồ rê mi fa son... Là lá la..."

Tiếng đàn ghi ta nhẹ nhàng vang lên, một câu hát nghêu ngao của chàng trai phía trước, đó là Phú Hào.

"Mọi người sao im lìm thế nhỉ, hay ai đó hát một bài để thay đổi không khí đi." Phú Hào tươi cười nói, đôi má lúm đồng tiền của bạn ấy thật dễ thương.

Trong khi Phú Hào đang rải vài hợp âm và lên lại dây đàn, thì mọi người xì xầm với nhau khá là sôi nổi để xem ai sẽ hát đầu tiên.

"Tôi đề nghị Hồng Nhung sẽ hát cho Phú Hào đệm nhạc đi.

"Kiểu anh đánh đàn em thì làm ca sĩ, thật tình cảm." Thảo Mai quay sang đề xuất, con bạn thân của tôi vừa nói vừa cầm bọc xoài lắc mua từ khi nào ăn một cách ngon lành.

"Lo ăn đi." Tôi quay sang nói nhỏ vào tai Thảo Mai ngồi bên cạnh và không quên lườm một ánh nhìn bằng đôi mắt sắc lạnh để dọa nó.

"Sợ quá... Sợ quá... Lòe... Lòe" Thảo Mai ra vẻ giả vờ sợ sệt rồi lè lưỡi chọc quê tôi. Đúng là con bạn ất ơ, đã biết tính tôi hay ngại ngùng giờ còn đưa tôi vào thế khó.

"Hay là Hồng Nhung hát một bài đi, Hào đàn cho.

"Nhung hát hay mà!" Phú Hào phía trước tay ôm đàn ghita quay xuống nhìn tôi và nói. Tôi đã phải né tránh ánh mắt của cậu ấy mà nhìn về một hướng khác. Thật éo le lại đúng nơi mà bé Đào đang ngồi, nó nhìn tôi rồi nói to lên: "Ghê chưa ghê chưa, Hồng Nhung hát đi Hào đàn cho..."

"Ha ha ha..." Tất cả mọi người trong xe đồng loạt cười ồ cả lên, điều đó làm cho không khí vui vẻ lên hẳn, trừ tôi thì cúi mặt xuống không dám nhìn ai.

"Nhiều bài mà...

"Đắp mộ cuộc tình nè!

"Đồi thông hai mộ!

"Hay là Nghĩa trang lạnh lùng..." Thảo Mai đề xuất một loạt bài hát.

"A... Ui mình bất cất quá!" Tiếng chú Tài đang lái xe vang lên ở đằng trước, cắt ngang câu truyện đang dang dở, điều đó đã cứu tôi một phen.

"Có chuyện gì thế chú?" Chị Cúc đang ôm bé Hân trong lòng cũng giật mình vì tiếng kêu liền hỏi.

"Không có gì, bị bỏng thôi cháu.

"Chỉ là vết thương ngoài da, không đáng ngại." Chú Tài trả lời rồi cắm nốt nén nhang vào cái ly hương nhỏ, phía trước là một tượng phật được đặt kế bên ghế tài xế.

"Quy tắc đường xa của cánh tài xế thôi!" Chú Tài nói thêm.

Có thể thấy trên cánh tay phải chú Tài là một vết bỏng hình tròn nhỏ, có lẽ trong lúc cắm nhang chú đã sơ ý chạm vào đầu nhang đang cháy.

"Chú Tài cẩn thận ổ gà kìa..." Con bé Mai bạn tôi la lên.

"Két... Két..."

Continue Reading

You'll also like

Fated To The Wrong Alpha

Fated To The Wrong Alpha

Werewolf

5.0

She was hurt. She was bullied and made fun of. And the only hope that kept her going was finding her mate. She has always been weak. Weak to the world. Why? Because she was a lantern. She didn't have a wolf. That's what everyone thought about her. When she found her mate, he wanted her to be his slut and not a wife. She might be an omega, but it doesn't mean she will take disloyalty and betrayal lightly. So she did something that no one in history ever did. She rejected an Alpha. "I, Alexis Clark, reject Brandon Sterling, the alpha of Black mist pack, and consider myself a free soul until I decide so."; Were her last words before she left that torturous place and became a rogue. A rogue that everyone was fearing and finding. Why? Because she was the rogue that has become one of the biggest problems of almost all the packs in the country. She was Alexis Clark. A rogue that rejected an Alpha, stealth food, kill other rogues, and more than that was living with humans and studying with them. What will happen when her case is given to the world's most dangerous alpha, Sebastian Sinclair, who has taken it upon himself to punish this rogue. The one who hated rogues and omega to a level that was beyond understanding. Why? Because his mate was an omega, who betrayed him with a rogue before dying. How will Alexis tackle this alpha, in whose College she was studying and living under hiding for almost a year? What will Sebastian do when he finds out the new girl he had been talking to is none other than the rogue omega that he had decided to kill? "To love you with all my might was my only wish, but you were the only one who gave me endless suffering. So today, I promise myself to not fall for anyone."; A simple saying that both Alexis and Sebastian had vowed upon. Will they be able to find their love amidst all these problems?

Chapters
Read Now
Download Book